Chương 27: Kim Tằm Tinh Diệu Thạch

Nhìn Lạc Vô Danh tràn đầy lửa giận, Diệp Phong cũng nở nụ cười khổ, thói quen phá của này cũng không thể bỏ, hắn là thần hào phá của!

"Cái gì!"

"Đem cho chó ăn!"

Mà bên cạnh, ngũ đại tổ lão nghe nói như thế thì kinh hãi đến con mắt sắp trợn lồi ra, cuối cùng tất cả đều nhìn chằm chằm Diệp Phong.

"Diệp Phong!"

"Chúng ta sẽ không dùng bối phận và thân phận ép ngươi, Đốn Ngộ Đan là của ngươi, ngươi muốn cho ai thì cho người đó, không gì phải đáng trách, nhưng cũng không thể đem cho chó ăn được, ngươi có biết Đốn Ngộ Đan này trân quý cỡ nào không?"

Vẻn vẹn hai mười phút, ngũ đại tổ lão cảm thấy bình cảnh có chút buông lỏng, nếu như có thêm mấy viên Đốn Ngộ Đan, bọn họ hoàn toàn có thể đạt tới một cái độ cao mới.

"Trong tay của ta còn thừa lại chín mươi viên Đốn Ngộ Đan, nếu không ta lấy ra năm mươi viên cho chó ăn, bốn mươi viên còn lại sẽ cất đi, như vậy được chưa."

Nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt người của ngũ đại tổ lão, Diệp Phong cảm thấy chín mươi viên Đốn Ngộ Đan mà cho chó ăn hết thì cũng có chút lãng phí, dứt khoát đưa ra một quyết định vẹn toàn.

Hô! Hô! Hô!

Nghe Diệp Phong nói như vậy, ngũ đại tổ lão tức đến thở hổn hển, khuyên nửa ngày, ngươi còn muốn đem Đốn Ngộ Đan đi cho chó ăn!

"Lạc Vô Danh, ngươi thân là tông chủ, môn hạ đệ tử phá của như thế, ngươi cũng không quan tâm sao?"

Không tiện phát cáu với Diệp Phong, Lạc Thiên Hình trút toàn bộ lửa giận lên người Lạc Vô Danh đang đứng xem kịch bên cạnh.

...

Lạc Vô Danh không ngờ được là ngũ đại tổ lão sẽ trút giận lên người mình, cười khổ giải thích: "Đại tổ lão, tiểu tử này chính là một thằng phá của, Cửu Diệp Hồi Hồn Thảo trong truyền thuyết mà còn lấy ra ngâm chân, mảnh vỡ Hoàng Tuyền kiếm ý mạnh mẽ thế mà lại đem cho một con chó, quan trọng nhất chính là những đồ tốt đó đều là của hắn, hắn quyết tâm muốn lãng phí, ta đâu thể làm gì được!"

Ngũ đại tổ lão nghe nói như thế thì đều choáng váng.

Cửu Diệp Hồi Hồn Thảo, là linh thảo trong truyền thuyết mà trước đây mỗi lần bọn họ đi vào Thiên Đạo Chiến Trường thì đều muốn có được, đối phương không chỉ có mà còn đem đi ngâm chân?

Mảnh vỡ Hoàng Tuyền kiếm ý, lại cho một con chó?

Choáng!

Lúc này, ngũ đại tổ lão nhìn Diệp Phong đang tỏ vẻ vô hại, kinh hãi nói không nên lời, đúng là đồ phá của!

"Thế giới này không phải thế giới huyền huyễn sao?"

"Người của tông môn này đều quá tốt, đều thấy nhiều đồ tốt như vậy, cũng không có xuất thủ để cướp đồ của ta?"

Lúc này, Diệp Phong cũng ngạc nhiên không thôi, căn cứ những tiểu thuyết, kịch bản mà hắn đọc thuộc lòng ở kiếp trước, mình lấy ra nhiều bảo bối khiến cho bọn họ đỏ mắt như vậy, bọn họ phải lập tức ra tay cướp đoạt mới đúng!

Suy nghĩ một chút.

Lạc Thiên Tuyết đã nói sẽ không chỉ đạo cũng không cho bất cứ tài nguyên tu luyện, cuối cùng không phải cũng dẫn Lãnh Vô Phong ra ngoài mua sắm linh thảo luyện đan, hơn nữa còn mua hai viên Thanh Huyền Đan của mình.

Bạch lão cả ngày đều cười ha hả!

Bản tông của Tinh Cực Tông này, đệ tử nội môn, ngoại môn đông đảo, hoàn toàn không có xuất hiện loại người ngang ngược càn rỡ, mình nhất chiến thành danh, không có người nào sinh lòng oán hận, ngược lại đều lấy đó làm vinh hạnh.

Sư công cực kỳ thân mật với mình!

Năm vị sư huynh, sư tỷ cực kỳ thân thiện với mình!

Cho dù là ngũ đại tổ lão trước mắt cũng rất không tệ.

Nói thật, Diệp Phong cảm thấy ở trong một cái tông môn như vậy rất thoải mái, hoàn toàn không có chuyện ngươi lừa ta gạt.

"Nếu đã như vậy, ta ở lại tông môn này, thoải mái làm một tên phá của đi."

Nghĩ đến đây, Diệp Phong cũng biết, mình muốn thoải mái, chắc chắn phải lấy một vài thứ ra mới được.

"Diệp Phong, chúng ta có thể thương lượng một chút hay không, Đốn Ngộ Đan trân quý như thế mà đem cho chó ăn thì thật là phung phí của trời, dù ngươi cứ giữ lại như vậy cũng được."

Một lúc sau, Lạc Thiên Hình cười khổ nhìn Diệp Phong, thương lượng, không có lấy thân phận tổ lão dọa Diệp Phong.

Ức hϊếp đồng môn, chính là vi phạm tổ huấn!

Tinh Cực Tông có thể phát triển cho tới bây giờ, mấu chốt là ở mấy đạo tổ huấn truyền thừa đến nay.

"Đại tổ lão, đây là bảy mươi viên Đốn Ngộ Đan, ta tự nguyện nộp lên cho tông môn."

"Nhưng hai mươi viên còn lại ta phải giữ lại cho chó nhà ta ăn, hi vọng năm vị tổ lão đừng khuyên can nữa."

Diệp Phong lấy ra không gian giới chỉ chứa bảy mươi viên Đốn Ngộ Đan để vào trong tay Lạc Thiên Hình.

Nếu muốn thoải mái ở trong tông môn làm phá của, đương nhiên là tông môn càng mạnh càng tốt, hắn cũng không ngại lấy một chút đồ tốt ra nộp lên cho tông môn.

"Tốt! Tốt! Tốt!"

Lạc Thiên Hình thận trọng cất kỹ không gian giới chỉ chứa bảy mươi viên Đốn Ngộ Đan đi, không nhịn được hô lớn ba tiếng tốt, khi nhìn Diệp Phong lần nữa, càng nhìn càng thích, tông môn có đệ tử như Diệp Phong, chính là may mắn của tông môn!

"Lạc Vô Danh, Diệp Phong cống hiến cho tông môn lớn như thế nào ngươi cũng biết!"

"Chỉ cần Diệp Phong không xúc phạm tổ huấn, trong tông môn, hắn muốn thế nào thì được thế ấy, thậm chí ngoại trừ năm lão gia hỏa chúng ta, cho dù là ngươi cũng không có tư cách xử phạt Diệp Phong, rõ chưa?"

Lúc này, Lạc Thiên Hình vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lạc Vô Danh, nói lớn.

"Vô Danh đã rõ!"

Lạc Vô Danh nghe xong vội vàng nói, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: "Đây là thần tài của ta, cho dù ngươi không nói thì ta cũng phải cúng bái hắn."

Bành!

Đúng lúc này, một tiếng đồ vật rơi bỗng nhiên từ bên cạnh Diệp Phong vang lên, ánh mắt ngũ đại tổ lão với Lạc Vô Danh bị hấp dẫn.

"Kim Tằm Tinh Diệu Thạch!"

Khi mọi người thấy linh quáng tản ra kim quang loá mắt dưới ánh mặt trời dưới chân Diệp Phong, tất cả trừng lớn hai mắt lên tiếng kinh hô, thậm chí hít thở dồn dập.

"Chỉ là cục đá vụn, một cục đá vụn mà thôi."

Nhìn vẻ mặt kinh hãi của mọi người, Diệp Phong cười thầm, nhặt Kim Tằm Tinh Diệu Thạch lớn chừng quả đấm lên, thu vào trong không gian hệ thống.

Đốn Ngộ Đan, cho các ngươi.

Nhưng ta phải để các ngươi biết ta có đồ tốt, thân là thần hào phá của, trên người không có thứ khiến cho người khác trông mà thèm thì sao được.