Chương 23: Mình Ta Cân Tất

Theo một luồng gió lốc cao hơn mười mét xuất hiện lần nữa quét tới linh lực bình chướng do hơn hai trăm người ngưng tụ phía dưới, trên không trung Thủy Long và Lôi Liên cũng đánh mạnh tới.

Oanh! Oanh! Oanh!

Khi ba đạo võ kỹ mạnh mẽ điên cuồng công kích linh lực bình chướng, Diệp Phong tiếp tục thi triển ba loại võ kỹ, từng con Thủy Long, từng đóa lôi liên và từng cơn gió lốc giống như vũ bão không ngừng xuất hiện, dẫn theo uy lực vô cùng kinh khủng điên cuồng oanh kích linh lực bình chướng đối diện!

Điên rồi!

Choáng váng!

Ngây người!

Nơi xa, mấy ngàn tên đệ tử nội môn, ngoại môn vây xem đã choáng váng hết cả đầu óc, từng đạo võ kỹ kinh khủng ẩn chứa linh lực đã vượt xa hiểu biết của bọn họ!

Tứ linh căn!

Hơn nữa, ba loại võ kỹ thuộc tính khác nhau mà hắn thi triển, tuyệt đối đạt đến Địa cấp!

Linh lực hắn có càng đạt đến mức độ kinh khủng khiến cho tất cả mọi người đều không thể đoán ra được!

Giờ khắc này, bọn họ nhìn về phía Diệp Phong ở nơi xa lần nữa, cũng cảm thấy bóng dáng của đối phương càng lúc càng lớn trong lòng mình, đó chính là núi cao mà bọn họ mãi mãi cũng không thể vượt qua!

Phốc!

Theo thời gian trôi qua, trong linh lực bình chướng có đệ tử vì hao hết linh khí trong cơ thể, điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt uể oải lui xuống dưới.

Cái thứ hai!

Cái thứ ba!

Dù từng đạo võ kỹ kinh khủng cũng đang không ngừng biến mất, nhưng linh lực bình chướng do hơn hai trăm tên đệ tử Khí Động Cảnh cửu trọng đỉnh phong ngưng tụ cũng đã bắt đầu xuất hiện vết rách!

Giờ phút này!

Cho dù là đứng ở trên không trung nhìn tất cả mọi thứ, Tống Chính Ngôn cũng khϊếp sợ không nói ra lời.

Dù là Diệp Phong là đại đệ tử thân truyền của Lạc Thiên Tuyết nhưng trước đó Diệp Phong đã quá phách lối, hắn vốn muốn áp chế đi chút nhuệ khí của đối phương, ai mà ngờ được là mọi việc lại trở nên thế này!

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới linh khí trong cơ thể Diệp Phong lại kinh khủng đến mức đó, hơn nữa còn lĩnh ngộ ba loại võ kỹ Địa cấp thượng phẩm!

Thiên kiêu Tiềm Long Bảng!

Top mười!

Đây là đánh giá Tống Chính Ngôn dành cho Diệp Phong, chỉ cần Diệp Phong có thể thuận lợi trưởng thành, sau này chắc chắn có thể leo lên Tiềm Long Bảng, hơn nữa tuyệt đối có thể chen chân vào top mười!

Bành!

Không bao lâu, theo linh lực bình chướng triệt để vỡ vụn, mười mấy tên đệ tử còn lại co quắp ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, vô cùng suy yếu!

"Tuổi trẻ ta sống hết mình với thứ gọi là: "Zảo shang hảo trung của xên zai quo zổ, bing chiling, quở hẩm xì hoằng, bing chiling!" Thật là thấm!"

"Lão tử chỉ hỏi còn thằng nào nữa không!"

Diệp Phong ngửa mặt lên trời hò hét, linh lực còn lại trong cơ thể cũng ầm ầm bộc phát, từng đạo lôi liên, Thủy Long, gió lốc vờn quanh người hắn, vô địch, bá khí lộ rõ!

"Hắn, hắn vẫn còn dư lực!"

Đám người nhìn thấy cảnh này, trong lòng chỉ có một ý nghĩ như thế!

Nhất chiến thành danh!

Tuyệt thế yêu nghiệt!

Cái tên Diệp Phong, đã in sâu trong lòng các đệ tử nội môn ngoại môn!

Trong tông môn đại điện.

Ba nam hai nữ, năm tên tiểu bối trẻ tuổi tụ tập ở chỗ này, đều hiếu kì không biết tông chủ bỗng nhiên triệu tập bọn họ đến chỗ này là muốn làm gì.

"Hôm nay triệu tập năm người các ngươi tới, chính là muốn thông báo cho các ngươi một sự kiện."

"Các ngươi sẽ có thêm một vị tiểu sư đệ nữa."

"Nhưng mà trước mắt cảnh giới của hắn chỉ là Khí Động Cảnh cửu trọng đỉnh phong, sau này cần các ngươi phải chăm sóc."

Lạc Vô Danh nhìn năm người phía dưới, vừa cười vừa nói.

Hạch tâm đệ tử!

Căn cơ của tông môn!

Năm người này đều là thiên kiêu yêu nghiệt nổi tiếng trên Tiềm Long Bảng, tương lai trưởng thành cũng là lực lượng có lực uy hϊếp nhất của Tinh Cực Tông.

Hả?

Có thêm một tiểu sư đệ?

Năm người nghe xong, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều toát ra vẻ giật mình.

Chỗ này là chỗ nào?

Tinh Cực Tông, tông môn đỉnh tiêm Huyền Thiên đại lục!

Muốn trở thành đệ tử hạch tâm tông môn, thiên phú, ngộ tính, linh căn các loại, mỗi một loại đều phải là đỉnh tiêm mới được!

"Tông chủ, có thể nói cho chúng ta biết tiểu sư đệ này có chỗ nào hơn người không?"

Trần Hạo Vũ nhiều tuổi nhất, tò mò dò hỏi.

"Có tiền!"

"Rất có tiền!"

"Cực kỳ có tiền!"

...

Nhưng mà, nghe được Lạc Vô Danh trả lời, năm người đều choáng váng!

Đây cũng là chỗ hơn người sao?

Không nói những cái khác, cho dù là những đại lão tán tu thì tài phú của người nào cũng kém tài nguyên của Tinh Cực Tông, vậy đối phương có bao nhiêu tiền mới có thể khiến cho tông chủ đánh giá như thế?

"Đúng rồi, hắn còn có một chỗ hơn người."

Ừm!

Nghe nói như thế, năm người lập tức duỗi cổ lên, bọn họ cũng cảm thấy không thích hợp, cái này mà là chỗ hơn người sao, chắc chắn còn có cái khác.

"Phá của!"

"Rất phá của!"

"Cực kỳ phá của!"

...

Nghe nói như thế, năm người triệt để trợn tròn mắt!

CMN, cái này cũng coi như là chỗ hơn người?

Lúc này, năm người đều dùng ánh mắt ngẩn ngơ, nhìn về phía Lạc Vô Danh ý giống như là đang muốn nói, tông chủ à, có phải người đang đùa với chúng ta hay không!

"Bây giờ các ngươi không hiểu!"

"Nhưng chờ các ngươi tiếp xúc với hắn một thời gian, các ngươi sẽ hiểu thôi."

"Chờ lần này hắn đến Thiên Đạo Chiến Trường lịch luyện kết thúc, các ngươi theo hắn đi tới Tinh Hồn Tông do Thánh nữ sáng lập đi, đừng trách ta không có nhắc nhở các ngươi, lúc không có chuyện gì làm thì biết điều một chút, một chút đồ từ móng tay của tiểu sư đệ này của các ngươi rơi ra cũng đủ cho các ngươi dùng rồi."

Lạc Vô Danh nói xong cũng nhịn không được bật cười, hắn cảm thấy mình quá thông minh, năm tên đệ tử hạch tâm này đi theo bên cạnh Diệp Phong, còn lo lắng sau này không thể quật khởi hay sao?

Nghĩ đến đây, Lạc Vô Danh không khỏi nghĩ đến chuyện con chó mà Diệp Phong đã nuôi!

"Các ngươi ngay cả con chó của hắn cũng không bằng, nếu như bất kỳ ai trong số các ngươi đạt được Hoàng Tuyền kiếm ý đó thì còn không phải là mọc cánh bay hay sao?"

"Vãi c*t"

Lạc Vô Danh nhìn năm người ngẩn ra ở bên dưới, cho rằng không cần giải thích, có một số việc, chỉ chân chính từng trải qua mới có thể hiểu.

"Đi thôi, ta dẫn các ngươi đi gặp tiểu sư đệ của mình đi, nhớ kỹ lời ta nói, hắn chính là thần tài của các ngươi, sau này ở chung thì biết điều một chút."

Lúc này, Lạc Vô Danh vẫn không quên nhắc nhở năm người một chút.