Chương 17: Lạc Vô Danh Choáng Váng, Diệp Phong Chính Là Thần Tài

Bạch Thiên Hồng nghe đối phương khıêυ khí©h, dùng vài chữ để biểu đạt cảm xúc của mình.

"Xong CMNR!"

"Ta không muốn phát triển tông môn, vô duyên vô cớ có hai đệ tử coi như xong, tại sao bây giờ lại có thêm một cửu phẩm Luyện Đan Sư."

Lúc này, tâm tình của Lạc Thiên Tuyết lại triệt để sụp đổ rồi, như vậy sao nàng có thể tu luyện được chứ, nàng muốn tu luyện, nàng muốn độ kiếp phi thăng thượng giới báo thù!

"Đúng rồi, các ngươi có ai biết Kim Tằm Tinh Diệu Thạch?"

Lúc này, Diệp Phong lại ném ra một cái quả bom nặng ký nữa, nổ đến đầu óc mọi người đều ong ong cả lên!

"Mẹ nó, ngươi có Kim Tằm Tinh Diệu Thạch!"

Lần này, ba người Lạc Thiên Tuyết, Bạch Thiên Hồng với Hạ Thiên Vũ ba người đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Diệp Phong, cùng hô to lên.

"Không, không có!"

"Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi."

Nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt người không nhả xương của ba người, Diệp Phong vội vàng phủ nhận, nhưng hắn biết là Kim Tằm Tinh Diệu Thạch này tuyệt đối còn trâu bò hơn cả Cửu Diệp Hồi Hồn Thảo nhiều!

Ha ha!

Nhưng mà nghe Diệp Phong trả lời, ba người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Diệp Phong, nở một nụ cười lạnh, bọn họ không tin Diệp Phong, bọn họ dám cam đoan trong tay Diệp Phong tuyệt đối có Kim Tằm Tinh Diệu Thạch!

"Ta, đại sư huynh này của ta là thần tài từ chỗ nào đến vậy, sao thứ đéo gì hắn cũng có vậy?"

Lãnh Vô Phong ở bên cạnh nhìn Diệp Phong, ánh mắt cũng tràn đầy chấn kinh.

Hả?

Đúng lúc này, Lạc Thiên Tuyết phát hiện ngọc bội truyền âm có phản ứng, xem xét một phen, sau đó lên tiếng: "Lập tức trở về tông môn."

"Tiểu thư, xảy ra chuyện gì sao?"

Bạch lão vẻ mặt lạnh lẽo hỏi.

"Không có việc gì, phụ thân ta đến tông môn, nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng, nhưng ta cảm thấy hắn đến để thị sát tông môn của ta."

Lạc Thiên Tuyết gượng cười nói.

Năm tiếng đồng hồ sau.

Rốt cuộc năm người một chó cũng về tới Tinh Hồn Tông, mà dưới ánh trăng chiếu sáng, một nam tử trung niên tràn đầy uy áp đứng trước tông môn, giống như đang chờ mọi người về.

"Thiên Tuyết, ngươi quá khiến cho vi phụ thất vọng rồi, hôm qua là thời gian Tinh Hồn Tông ngươi chiêu thu đệ tử, đệ tử tông môn đâu?"

Nhìn đám người chậm rãi rơi từ không trung xuống, trong lòng Lạc Vô Danh tức tối không thôi, vốn nghĩ sẽ thấy cảnh tượng náo nhiệt ở Tinh Hồn Tông, ai mà ngờ được sau khi đến, thậm chí ngay cả một bóng người cũng không thấy, sao có thể không khiến cho hắn tức giận được!

"Phụ thân, hai người này chính là đệ tử của Tinh Hồn Tông , Diệp Phong này là đại đệ tử thân truyền của ta!”

Lạc Thiên Tuyết thấy Lạc Vô Danh nổi giận thì cũng vội vàng giải thích, lúc này nàng cảm thấy may mắn là có hai đệ tử làm bia đỡ đạn.

Ở kiếp trước, nàng không cha không mẹ, bây giờ sống lại một đời, Lạc Thiên Tuyết rất quý trọng cha mẹ cực kỳ yêu thương mình.

À!

Lạc Vô Danh nghe nói như thế, hơi giật mình.

Đại đệ tử thân truyền?

Con gái bảo bối từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng không thèm để ý, cả ngày chỉ biết tu luyện của mình lại nhận một đại đệ tử thân truyền, chuyện này khiến cho hắn có chút bất ngờ.

"Hắn linh căn gì?"

"Hắn có thiên tư gì?"

"Hắn có tu vi gì?"

Lạc Vô Danh nhìn Lạc Thiên Tuyết, hỏi liên tục ba câu.

Người ở ngay bên cạnh, ngươi không biết dùng thần thức kiểm tra hay sao?

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Lạc Thiên Tuyết vẫn thành thành thật thật đáp: "Không có linh căn, không có thiên tư, trước mắt tu vi là..."

Không đợi Lạc Thiên Tuyết nói xong, Lạc Vô Danh ngắt lời nàng, trừng to hai mắt, hoảng sợ nói: "Mẹ nó, như vậy không phải là một phế nhân hay sao, sao hắn lại trở thành đại đệ tử thân truyền của ngươi?"

"Năm mươi vạn miếng thượng phẩm linh thạch mua thân phận đại đệ tử thân truyền!"

Lúc này, Diệp Phong tiến lên một bước, dương dương đắc ý giải thích.

"Cái gì?"

"Đại đệ tử thân truyền còn có thể mua?"

Lạc Vô Danh hoàn toàn không thể tin vào tai của mình, cho dù là tông chủ tông môn bất nhập lưu muốn thu nhận một đệ tử thân truyền cũng sẽ không qua loa như thế!

Bành!

Đúng lúc này, Hạ Thiên Vũ đạp một cước ẩn chứa linh lực xuống, một hòn đá hình vuông cao nửa thước chui từ dưới đất lên.

"Diệp Phong, đứng có mệt không, nhanh ngồi xuống nghỉ một lát."

Hạ Thiên Vũ tự mình dời hòn đá hình vuông này đến sau lưng Diệp Phong, vẻ mặt nịnh nọt, vừa cười vừa nói.

"Hạ Thiên Vũ!"

"Mẹ nó, ngươi hơi quá đáng rồi đó!"

Bên cạnh, Bạch Thiên Hồng nhìn thấy như vậy thì thầm mắng mình phản ứng quá chậm, nhưng cũng không chút khách khí nổi giận mắng luôn Hạ Thiên Vũ.

"Thời tiết đã lạnh, cũng không thể để Diệp Phong lạnh hỏng thân thể."

Bạch Thiên Hồng đặt tay phải lên hòn đá dưới người Diệp Phong, phóng ra linh khí thuộc tính Hỏa của mình, tăng nhiệt độ của hòn đá lạnh lẽo lên mức thích hợp nhất trong nháy mắt.

Trừng!

Nhìn thấy cảnh này, Lạc Vô Danh kinh hãi suýt chút trợn lòi tròng mắt ra ngoài, CMN, người này vẫn là trưởng lão Tinh Cực Tông ta sao?

Còn nữa, Hạ Thiên Vũ, sao cái tên này lại xuất hiện ở tông môn của con gái ta?

Trong đại điện tông môn.

Khi Lạc Vô Danh nghe mấy người nói sơ một chút về tình huống của Diệp Phong, Lạc Vô Danh choáng váng, đặc biệt là nhìn thấy con chó vàng nằm dưới chân Diệp Phong, hắn cảm thấy mình sống cũng không bằng một con chó, cửu vân Thanh Huyền Đan, hắn chưa từng ăn, mẹ nó, thế mà một con chó lại ăn hơn hai ngàn viên!

Lại nghĩ tới đối phương còn đưa cho con gái của mình một gốc Cửu Diệp Hồi Hồn Thảo trong truyền thuyết, ánh mắt nhìn Diệp Phong cũng thay đổi, đây đâu phải là đệ tử thân truyền, mẹ nó, là thần tài mới đúng!

Đừng nói ở Tinh Hồn Tông, cho dù là ở Tinh Cực Tông của hắn, thì hắn cũng phải cúng bái như tổ tông mới đúng!