Chương 14: Kẻ Ngu Đần Lại Là Lạc Thiên Tuyết

Lúc này, Diệp Phong nhìn thấy chó vàng nằm rạp trên mặt đất, dùng ánh mắt trào phúng nhìn Bạch Thiên Hồng ăn uống thả cửa, tức giận đến một cước đạp tới.

Gâu gâu gâu!

Hình như chó nghe hiểu ý của Diệp Phong nói, bò dậy từ dưới đất, sau đó vẻ mặt bất đắc dĩ bắt đầu yên lặng ăn mấy chục viên Thanh Huyền Đan trên mặt đất.

"Điên rồi!"

"Bọn họ đều điên rồi!"

"Đó là cửu vân Thanh Huyền Đan!"

Hạ Thiên Vũ nhìn thấy hết thảy, toàn thân đều dại ra, hắn thấy người phá của, nhưng thật chưa thấy qua người phá của nào như vậy cả, chớ nói chi là loại cửu vân đan dược chưa từng thấy này, đối với Luyện Đan Sư thì nó chính là bảo vật vô giá, nhưng lại bị chà đạp như thế, hắn rất khó chịu!

"Không ngờ được là cửu vân Thanh Huyền Đan ngon như vậy!"

"Mặc dù dược hiệu không hề có tác dụng với ta nhưng ăn cũng là một loại hưởng thụ."

Lúc này, Bạch Thiên Hồng cũng càng ăn càng thoải mái, trước đây hắn cũng dùng ngũ vân cửu phẩm Thanh Huyền Đan, nhưng chỉ là một viên thì móc sạch một phần mười vốn liếng của hắn, mặc dù dược hiệu có trợ giúp nhất định cho hắn, nhưng hương vị kém cửu vân Thanh Huyền Đan này, dù chỉ là tam phẩm.

Nhưng, ăn một hồi, Bạch Thiên Hồng lại khóc, khiến cho Diệp Phong với Hạ Thiên Vũ thấy mà choáng, ăn đan dược cũng có thể ăn đến khóc sao?

"Nếu như lúc còn ấu thơ ta có thể ăn được những Thanh Huyền Đan này thì sợ là ta đã vượt qua cửu trọng lôi kiếp phi thăng thượng giới từ lâu rồi, tuyệt đối không giống như bây giờ, hoàn toàn không nhìn thấy chút hi vọng nào."

Nghe nói như thế, Hạ Thiên Vũ ở bên cạnh cũng trầm mặc lại, hai người đều vượt qua tam trọng lôi kiếp đạt đến Độ Kiếp Cảnh tam trọng đỉnh phong, nhưng nhiều năm qua, mặc dù đã có thể xung kích Độ Kiếp Cảnh tứ trọng nhưng vẫn không có đột phá, bởi vì bọn họ không nắm chắc mình có thể kháng được tứ trọng lôi kiếp hay không, một khi thất bại thì sẽ thân hồn câu diệt.

"Vị tiền bối này, không biết có thể cho ta giúp đỡ được hay không?"

"Đương nhiên, vãn bối sẽ không để ngài giúp không, cũng là mười vạn miếng thượng phẩm linh thạch thù lao, như thế nào?"

Diệp Phong cảm thấy một mình Bạch lão ăn quá chậm, trực tiếp mời Hạ Thiên Vũ đang theo dõi bên cạnh, đồng thời cũng lấy ra một cái không gian giới chỉ chứa thượng phẩm linh thạch để ở trên mặt bàn toàn là Thanh Huyền Đan.

"? ? ?"

Ăn Thanh Huyền Đan trân quý như thế, lại còn có thể cầm lấy thù lao phong phú như thế?

Hạ Thiên Vũ không thể tin vào tai của mình, quan trọng nhất chính là hắn cũng không phải người của Tinh Hồn Tông, loại chuyện tốt này còn có thể cho tiện nghi người ở ngoài sao?

Một lát sau.

Nhìn Bạch Thiên Hồng với Hạ Thiên Vũ ngồi bên cạnh bàn không ngừng ăn Thanh Huyền Đan, trên mặt Diệp Phong vẫn có một chút phiền muộn, bởi vì tốc độ ăn vẫn quá chậm.

Lúc này, hắn thậm chí nghĩ gọi sư tôn với Vô Phong sư đệ, nếu như có hai người gia nhập, tốc độ tuyệt đối sẽ đạt tới một cái độ cao mới lần nữa.

"Diệp Phong, bên Phòng đấu giá Thiên Vũ bán đấu giá hai viên Thanh Huyền Đan, cũng là của ngươi à."

Ăn hơn mười phút sau, cho dù là Bạch lão cũng cảm thấy quai hàm có chút tê, giảm tốc độ một chút, sau đó hỏi Diệp Phong.

"Ừm!"

"Hai viên Thanh Huyền Đan đó cũng là của ta, đan dược nát này, một viên lại có thể bán được mấy chục vạn đê phẩm linh thạch, ta muốn xem xem là tên ngu đần nào mua nó."

Diệp Phong nghe xong thuận miệng đáp.

Khóc!

Đang ăn Thanh Huyền Đan, Hạ Thiên Vũ nghe nói như thế thì khóc, ngươi gọi nó là đan dược nát?

Đừng nói mấy chục vạn đê phẩm linh thạch, cho dù là một trăm vạn đê phẩm linh thạch một viên thì có bao nhiêu hắn muốn bấy nhiêu!

Buồn cười lúc trước hắn còn nghĩ liên hệ với chủ nhân đan dược, tốn giá cao mua lại, ai mà ngờ được sở dĩ đối phương quăng tới phòng đấu giá tiến hành đấu giá là muốn xem xem là tên ngu đần nào sẽ mua!

Bên ngoài tửu lâu.

"Lầu hai, cái phòng khách thứ ba phía đông, Đại sư huynh của ngươi với Bạch lão đều ở đó."

Lạc Thiên Tuyết thông qua thần thức tìm được hai người, sau đó dẫn theo Lãnh Vô Phong đang vô cùng hưng phấn đi vào tửu lâu.

"Đại sư huynh, ngươi tuyệt đối không ngờ được là sư tôn tốn số tiền khổng lồ mua được thứ tốt gì cho sư huynh đệ chúng ta đâu!"

Lãnh Vô Phong hai tay cầm lấy một cái hộp gỗ đàn tử chứa đan dược, trực tiếp đạp cửa phòng kích động hô lớn.

Lúc này, Lạc Thiên Tuyết cũng theo sát phía sau, mặc dù sắc mặt lạnh như băng nhưng trong mắt của nàng lại hiện lên vẻ nghiền ngẫm, nàng rất muốn nhìn xem khi Diệp Phong biết được mình tổn thất trăm vạn đê phẩm linh thạch trở lên đấu giá được một viên cửu vân Thanh Huyền Đan cho hắn thì sẽ có biểu cảm gì.

Ngươi có tiền thì như thế nào, loại đan dược này cũng không phải ngươi có tiền thì có thể mua được, nếu như không phải vừa lúc gặp được thì cho dù có nhiều tiền cũng không thể nào mua được.

Nhưng mà, khi Lãnh Vô Phong và Lạc Thiên Tuyết nhìn thấy đầy bàn cửu vân Thanh Huyền Đan trong phòng và Bạch Thiên Hồng và Hạ Thiên Vũ liên tục ăn những Thanh Huyền Đan đó như đồ ăn vặt thì hai người như không dám tin vào hai mắt của chính mình.

Thậm chí, hai cái hộp chứa Thanh Huyền Đan trong tay Lãnh Vô Phong rơi xuống đất lúc nào hắn cũng không biết.

Kẻ ngu dần?

Mà nghe Lãnh Vô Phong nói, hai người Bạch Thiên Hồng với Hạ Thiên Vũ cũng vẻ mặt khó tin quay qua nhìn Lạc Thiên Tuyết, bọn họ hoàn toàn không ngờ được là kẻ ngu đần mà Diệp Phong chờ xuất hiện lại là Lạc Thiên Tuyết!

Mấy phút sau.

Khi Lạc Thiên Tuyết biết chân tướng thì tức giận đến sung huyết, suýt nữa thì hôn mê!

Đan dược nát mà đồ đệ nhà mình tiện tay ném tới trong phòng đấu giá, người làm sư tôn như mình lại kịch liệt đấu giá tranh đoạt với đông đảo khách mua!

Buồn cười nàng còn tự cho là đúng, cho rằng đấu giá được đan dược như này thì có thể lật về một ván, ai mà ngờ được lại trở thành kẻ ngu đần trong miệng Diệp Phong.

"Đại sư huynh, vậy những Thanh Huyền Đan này ta có thể ăn không?"