Chương 15: Thiên Nhân Hợp Nhất (1)

Việt quốc Hoàng cung, ngự thư phòng.

Một chiếc đèn l*иg lưu ly rủ xuống, bên trong khảm nạm lấy mười mấy cái lớn bằng nắm tay dạ minh châu, tràn ra ánh sáng nhu hòa.

Để người ta kinh ngạc chính là, cái này ngự thư phòng bố trí rất mộc mạc thanh nhã, hiếm thấy ngọc thạch vàng bạc, chỉ có chút ít mấy tấm tranh chữ, còn có mấy cái bình hoa.

Tại bàn đọc sách về sau, ngồi một người mặc long bào, trẻ tuổi nam tử.

Người này khuôn mặt hình chữ điền, để râu hai mép, đang cầm một cái bút lông sói phê duyệt tấu chương, trong lúc phất tay tràn ra một cỗ trấn áp vạn quân khí thế.

Người này không ai khác chính là Việt Quốc đương đại quốc chủ, Trần Hưng Đạo.

Tại trước bàn đọc sách một bên, đặt vào vài cái ghế dựa, bên trên ngồi một vị búi tóc sau đầu, trắng trẻo mà nho nhã trung niên thư sinh.

Vị thư sinh này mặc áo xanh, dưới hàm ba tấc râu ngắn, tay cầm quạt lông phe phẩy, toàn thân lộ ra nho nhã khí chất, nhìn kỹ người này khuôn mặt, sắc mặt hồng nhuận, lờ mờ vẫn còn vẻ anh tuấn tiêu sái bộ dáng.

Chỉ bất quá, hắn lúc này ngủ gà ngủ gật, cực độ nhàm chán.

Để cho Việt quốc văn thần võ tướng thấy được, đoán chừng sẽ mở rộng tầm mắt.

Trên đời lại có người gan lớn như thế, dám miệt thị quốc chủ, trước điện thất lễ.

“Lão Cửu, đầu này mật báo, ngươi trước xem đi”

Trần Hưng Đạo đột nhiên mở miệng, thanh âm hùng hồn hữu lực, phảng phất muốn thấu đến người xương cốt, linh hồn.

Khiến người ta cảm thấy một cỗ cường đại, mênh mông uy nghiêm, sinh lòng kính sơ.

“Ây, Bỉnh Khiêm không dám”

Nghe vậy, áo xanh thư sinh bỗng nhiên ngẩng đầu mở mắt, chắp tay cung kính nói.

Nguyên lai người này chính là đương đại Việt quốc quốc sư, Hạ Bỉnh Khiêm. Có thể tự do tự tại ở trong Hoàng cung, bồi quốc chủ đến đêm khuya, có thể thấy được quân thần ở giữa thâm hậu tình nghĩa.

“Có gì không dám. Năm đó thái thượng hoàng vừa mất, Quả nhân mới đăng vị, loạn trong giặc ngoài, là Lão Cửu ngươi bày mưu tính kế mới đem ta quốc vị giữ vững, nếu không phải ngươi, Việt quốc quốc chủ năm đó sợ đã không là Trần Hưng nhất mạch rồi. Ngươi theo quả nhân trăm năm, xông pha khói lửa, một cái tầm thường mật báo có gì không dám nhìn?”

Hưng Đạo quốc chủ cười cười thân thiết nói.

Hạ Bỉnh Khiêm nghe vậy, gật đầu một tiếng: “Vậy Bỉnh Khiêm liền không khách khí”

Dứt lời tiến lên một bước, cầm lấy trên bàn, giở ra xem.

Sau khi xem xong, nở nụ cười thâm vị ý trường.

“Thế nào, Vị Hà quận bên kia lại có cái gì đặc sắc hành động sao?” Hưng Đạo quốc chủ ngẩng đầu hỏi.

“To lớn hành động thì đúng là không có, chỉ là xuất kiện một việc khá thú vị. Vị Hà quận vương sắp tới tới muốn nạp thê, tân nương là Thanh Thạch phái một tên đệ tử chân truyền” Hạ Bỉnh Khiêm chậm rãi nói, đem tấu chương đặt lại trên bàn.

Hưng Đạo quốc chủ trên mặt hiện lên vẻ khác lạ, ánh mắt khẽ quét qua, kinh ngạc nói: “Trần Thừa Phong kẻ này lại muốn cưới vợ, hắn một cái hai trăm năm mươi tuổi lão đầu, còn muốn đem một tiểu cô nương cưới làm vợ”

“Có thể là Trần Quận Chủ nhất kiến chung tình chăng?” Hạ Bỉnh Khiêm cười đùa nói.

Trần Hưng Đạo khoát tay: “Lão âm bức này năm đó đoạt vị thất bại, trở về Vị Hà quận vẫn luôn đê điều, nhưng lấy hắn tính cách, đời nào bằng lòng buông tay. Nhưng mặc kệ hắn có cái gì âm mưu quỷ kế, trước mặt quả nhân đều không chịu nổi một kích”

“Trần Thừa Phong đã muốn cưới vợ, quả nhân là một nước quốc chủ, cũng phải bày tỏ chút ít, kẻo rằng rét lạnh hắn tâm. Lão Cửu, ngươi nói ta nên cử ai đi đến chúc mừng hôn lễ đây?”

“Bệ hạ tùy tiện cử một người đi làm sao?”

“Không được, như thế không được tốt lắm”

“Như thế, để vi thần đích thân đi một chuyến, cũng xem rõ lão âm bức này dự định bày cái gì hoa chiêu”

Hưng Đạo quốc chủ nghe thế, cười híp mắt nói: “Vẫn là Lão Cửu ngươi hiểu ý quả nhân”

Việt quốc Trần gia có tám mạch, đời đời hưng thịnh, mỗi mạch đều là Kinh Dương Vương hậu duệ. Năm trăm năm đến nay, Trần Hưng một mach chấp chưởng Việt quốc, chưa từng thay đổi qua, còn lại bảy mạch tuy rằng yên phận nhưng dã tâm đều chưa dứt.

Hơn trăm năm trước, thái thượng hoàng trọng thương mất sớm, Trần Hưng nhất mạch lao đao, còn lại bảy mạch liên hiệp lấy Trần Thừa Dụ đứng đầu, bức vua thoái vị. Lúc ấy, hắn cùng Hạ Bỉnh Khiêm cùng nhau dẹp loạn, giữ vững quốc vị. Thời gian thấm thoát trôi qua thật lâu, nhưng nhắc đến Trần Thừa một mạch sự việc, hắn vẫn có chút để tâm.

Đúng vào lúc này, giữa bầu trời một luồng đạo vận quét qua, khiến Trần Hưng Đạo lẫn Hạ Bỉnh Khiêm đều giật mình đứng dậy.

Vừa rồi tựa như có một tôi mắt từ nơi chín tầng trời, quét qua người bọn hắn, tựa hồ nhìn thấu tâm gan, không khỏi rùng mình khϊếp sợ.

“Lão Cửu biết đó là gì không?” Trần Hưng Đạo hai mắt trịnh trọng hỏi.

Hạ Bỉnh Khiêm ánh mắt cũng nghiêm túc, từ trong túi lấy ra một tấm mai rùa, ba đồng tiền cổ, khẽ nói:

“Để thần trước bói một quẻ”

“Được”

Chỉ thấy Hạ Bỉnh Khiêm đặt mai rùa trên mặt bàn, hướng ba đồng xu ném lên không trung. Ba đồng tiền cổ xảo diệu theo thứ tự rớt ở ba phía mai rùa. Hạ Bỉnh Khiêm đọc quẻ tượng, khẽ nhíu mày nói.

“Quẻ tượng không bàn mà hợp thiên can địa chi, là có một vị tiền bối nào đó tại Việt quốc tiến hành Thiên Nhân Hợp Nhất, vị trí mặc dù mơ hồ không rõ nhưng có thể thấy là ở phía nam”

“Thiên Nhân Hợp Nhất”

“Đúng vậy, đây là một loại kỳ dị cảnh giới, chỉ có võ vận cao thâm, cơ duyên sâu nặng võ giả mới có thể tiến vào. Gia phụ năm đó từng một lần tiến vào Thiên Nhân Hợp Nhất, chiêm bặc thuật đại thành, mới có hiện tại danh tiếng, vẫn thường tiếc nuối cả đời chưa thể lần thứ hai tiến vào” Hạ Bỉnh Khiêm hồi ức nói.

“Thì ra là thế, chẳng lẽ Việt quốc ngoài Chiêu Diêu Vương, vẫn còn có thêm vị nào đó Chân Vương ẩn hiện rồi”

“Điều này vi thần không rõ, nhưng là, chuyến này Vị Hà quận hành trình xem chừng càng thêm thú vị”

…………..

Thành Thăng Long bên ngoài mười dặm, có một ngọn núi quanh năm may vụ lượn lờ, gọi là Thiên Linh Sơn.

Thiên Linh sơn bên trên tọa lạc một tòa to lớn cung điện, chính là Việt quốc Tứ Minh phân điện.

Tứ Minh phân điện xưa nay không can thiệp Việt quốc nội bộ quốc sự, chỉ nhìn chằm chằm Kiếp Đồ hành động, cùng chấp hành Tứ Minh Điện pháp lệnh.

Thiên Linh sơn hậu sơn, nơi đình đài, có hai lão giả râu tóc bạc phơ đang ngồi đánh cờ.

Một vị lão giả mặc áo kim sắc, trước ngực dấu ấn rồng bay phượng múa, còn lại là một vị áo gai trắng, khuôn mặt hồng hào, giữ trán nhảy lên nho nhỏ hỏa diễm ấn ký. Lão giả này nhìn hòa ái, bình dị nhưng quanh thân tỏa ra một loại dập dờn khí thế, loại khí thế này là một loại bao trùm thế gian phía trên nhân loại.

Vương khí, chỉ có Chân Vương cường giả mới có được, hiển nhiên áo gai lão giả này là một vị tam phẩm trở lên đại năng giả.

Mà vị kim sắc lão giả có thể cùng vị Chân Vương này đối diện đánh cờ, mặc dù không phải Chân Vương cũng là một vị đỉnh cao Chân Nhân cảnh.

Bỗng nhiên, hai vị lão giả sắc mặt bỗng nhiên khẽ động.

Không chút do dự, đều tràn ra mênh mông thần niệm, ý đồ bắt được người vừa dẫn động đại đạo khí tức lưu động vị trí, nhưng mạnh như Chân Vương lão giả thần thức cũng chỉ có thể bao trùm toàn bộ Kinh Thành, xa hơn vị trí không thể nào bắt tới.

Hồi lâu sau, cả hai mới thu hồi thần niệm, kim sắc lão giả chau mày hướng áo gai lão giả khẽ hỏi:

“Không biết Chiêu Diêu Vương đoán được vị kia Thiên Nhân Hợp Nhất người vị trí sao?”

Áo gai lão giả, trầm ngâm đôi chút lắc đầu nói:

“Vị đạo hữu này khoảng cách khá xa, bản Vương không xác định được địa điểm, nhưng ta cảm giác được trên hắn đạo vận một tia quen thuộc khí tức. Có lẽ là Kiêu Dương thành một vị Chân Vương nào đó vừa ngộ đạo”

Kim sắc lão giả ánh mắt lấp lóe, gật đầu đáp:

“Cũng không biết là vị đại nhân nào có bực này to lớn cơ duyên, thật khiến người ta hâm mộ, không lẽ là Hạ gia Thiên Vận Vương?”

“Bản Vương không chắc chắn, để ta liên lạc trở về Kiêu Dương thành hỏi một thoáng, nếu là một vị đạo hữu nào có mặt ở Việt quốc, có thể nhờ cậy thoáng, Lý Tộc Kiếp Vương không phải dễ đối phó. Nếu vi này đạo hữu trợ giúp, chúng ta phần thắng cao hơn nhiều”

“Như vậy đại thiện”