Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Huyền Huyễn Chi Diệt Thế Chí Tôn

Chương 92: Thú Võ Hồn

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ta chắc chắn gϊếŧ hai ngươi?”.

Tức giận tới cực độ, hắn thanh âm đay nghiến cực kỳ tởm lợm cùng lời lẻ như muốn cắn xé cả hai.

Rống rống!

Tiểu Đầu Tử cũng chẳng kém cạnh, dường như nó không biết sợ hải. Hết lân này tới lần khác châm chọc, ý vị nó vẫn như cũ khinh rẻ “Tao lại sợ mày quá cơ”, “Nhanh nhanh lết xác ra đây?”.

Tên kia dường như chịu không nổi nửa liền muốn xuất đầu lộ diện. Từ bên trong hốc cây đi ra một tên thanh niên trông rất trẻ tuổi, sắc mặt nhăn nhó như đít khỉ, hai gò má lồi lỏm rất khô thiển. Hàm răng hắn nghiến ken két vang lên.

Từng bước chân nặng nề hướng về phía Phong Thần. Từ xa có thể nhìn thấy hai con mắt của hắn đỏ ngàu như máu nhìn chằm chằm không rời. Hắn không hề dấu diếm mà đẩy mạnh thực lực tuôn trào ra ngoài, chân chính một tên Đấu Sư cảnh đệ tam giai. Đậm chất một đứa trẻ nghé gợi đòn.

Trái lại, Tiểu Đầu Tử biểu cảm trái ngược hoàn toàn. Khóe miệng nó vểnh lên một cái như cười chế diểu, nó tới lúc này còn chưa tản ra một chút thực lực, để nhận biết khả năng của nó là rất khó.

Hắn ta như bị đổ dầu vào trong lửa. Bừng bừng lửa giận đổ dồn ra ngoài. Hai hàm răng nghiến chặt phát ra thanh âm ken két rất chói tai.

Rống rống!

Tiếp tục khıêυ khí©h, lần này không chỉ là nói thoảng qua mà là chính diện ám chí hắn ta “Đúng là tên não tàn”.

Nó thở ra một luống khí mạnh mẻ từ hai cánh mũi, hơi thở như bị lửa đốt, tản ra một ít làn khói bay lên trông rất dọa người.

Ở khoảng cách gần, thân ảnh hắn hoàn toàn lộ diện. Một tên thanh niên khoảng chừng 25 tuổi, thân cao gần 1m9 cùng làn da trắng sáng một cách kỳ lạ. Gương mặt kiêu ngạo tới cực điểm nhìn về phía Phong Thần như muốn ăn tươi nuốt sống. Hai tay vòng ra phía trướng ngực trông cực kỳ hống hách.

Đảo qua đảo lại liên tục nhưng không thể tìm ra được chân chính thực lực của cả hai, trông không khác gì một người bình thường. Tới lúc này hắn ngày càng kiêu ngạo. Ánh mắt chằng thèm để ý tới, ra vẻ cao cao tại thượng, xem như phía dưới đều là giun dế. Cái ánh mắt này khiến Phong Thần cảm giác khó chịu trong người, rất có thể biến tên kia thành một cái xác không đầu.

Gϊếŧ chết tên này đối với hắn không hề khó khăn, chỉ cần một cái búng tay là có thể lấy xuống đầu của hắn. Nhưng nơi này có chút khác biệt nên không quá hành động một cách cẩn trọng. Nhanh chóng gϊếŧ chết liền nhanh chóng rời đi, chắc chắn không có ai ngăn cản được. Cốt yếu là nơi này khiến hắn rất có hứng thú, có Tiểu Đầu Tử cạnh bên khıêυ khí©h như vậy, với tính khí của hắn chắc chắn sẽ lao lên đanh tới.

Chưa đánh liền biết được kết quả ngay từ lúc ban đầu, một tên Đấu Vỏ cảnh làm sao có thể so sánh. Thản nhiên nở ra một nụ cười nhẹ nhàng ẩn ý, liếc mắt nhìn qua một cái liền nhanh chóng nhắm chằm.

Nhận thấy Phong Thần biểu hiện như vậy khiến hắn ngày càng điên máu, hai mắt từng sợi tơ máu dần dần mở rộng trông rất đáng sợ. Hàm răng sắc nhọn đay nghiến phát ra thanh âm “ken két” chói tai.

“Tên kia. Ngươi rất vinh hạnh khi được chết dưới tay ta”.

“Hãy xem như ngươi may mắn”.

Gạt bỏ đi một phần cảm xúc. Hắn thản nhiên khoe mẻ.

“Đúng là một tên não tàn. 25 tuổi mà chỉ tu luyện được chừng này chẳng khác gì kẻ phế vật. Như vậy mà cũng dám khoe mẻ”.

“Ngoài kia có nhiều người còn mạnh hơn ngươi gấp nhiều lần, đáng tiếc”.

Phong Thần như muốn phì cười, lần đầu tiên có người xem nhẹ hắn tới mức như vậy. Thản nhiên trả lời nhẹ nhàng nhưng lại đánh sâu vào tâm ý hắn.

“Hump”.

“Ta thanh toàn cho ngươi???”.

Hét lớn một tràng dài, nhanh chóng lao tới với tốc độ nhanh nhạy. Hướng chính diện Phong Thần phần ngực tung ra một quyền, hắn không hề kiêng nể một chút, từ lúc bắt đầu liền muốn nhanh chóng gϊếŧ chết.

Nhưng chừng đó tốc độ thì có thể làm gì được. Bên cạnh Tiểu Đầu Tử quay thân thể qua một chút liền có thể chặn được toàn bộ cự lực. Không xuất ra một phần thực lực mà chỉ dùng thân thể đở lấy. Mặc dù Đấu Sư cảnh nhưng cũng có thể được xem có chút tiểu kỷ, thân thể nó run nhẹ một cái liền nhanh chóng ổn định.

Không quá ngạc nhiên về thực lực, đứng phía sau, Phong Thần vẫn như in, hai mắt nhắm chằm không hề để ý.

Vừa tung quyền đã có thể làm thân thể to lớn của nó rung lắc liền khiến hắn phấn khích tới cực điểm. Khóe miệng mở ra một nụ cười lớn dị hợm. Thu tay trở về liền muốn tiếp tục đưa ra một quyền khác. Lần này đâu có dễ dàng như vậy, Tiểu Đầu Tử nhanh chóng đưa tay chân trước lên chặn lại. Nó điều khiển thực lực một cách rất nhuần nhuyển nên việc tính toán thực lực cùng đưa ra cùng một phần uy lực giống nhau nên không hề có điểm thắng thua.

Công kích hắn không mang lại được hiệu quả liền thay đổi sắc mặt, vừa rồi cũng là chân chính thực lực của hắn nhưng vẫn chỉ ngang bằng, việc này khiến hắn có chút khó hiểu. Chẳng phải lần trước dễ dàng như vậy nhưng lần này lại khác.

“Ngươi ẩn giấu thực lực???”.

Sắc mặt hắn có chút ngạc nhiên, nhanh chóng hỏi tới.

Tiểu Đầu Tử vểnh lên một nụ cười quái dị liền đưa lên chân còn lại đánh mạnh, đẩy thân thể hắn lùi ra sau gần 5m mới dần ổn định. Tạo trên nền đất hai rãnh vết lỏm xuống.

Công kích này như đang trêu ngươi hắn. Nhìn qua có vẻ rất uy lực nhưng đó chỉ là đẩy ra mà thôi, không hề có một chút thương tổn.

Hắn quá dễ đoán, hầu như mọi khıêυ khí©h đều có ảnh hưởng. Cảm thấy thua thiệt liền đẩy hắn lên tới một điểm khác nóng giận. Thân thể hắn như căng cứng cả lên. Khí tức hắn được đẩy cao lên dần dần, đỉnh điểm là lúc hắn xuất ra Võ Hồn cùng Hồn Hoàn.

Bên kia, Phong Thần có chút cảm nhận sóng ba động có chút khác lạ liền nhanh chóng nhìn về phía trước. Đúng như hắn cảm nhận, tên kia xuất ra Võ Hồn khiến hắn hứng thú. Không phải Khí Võ Hồn như những người hắn gặp qua mà là chân chính một tên có Thú Võ Hồn. Chắc có lẽ vì thế mà hắn kiêu ngạo như vậy.

Đứng phía sau lưng hắn, một thân ảnh nhàn nhạt bóng dáng trông khá mờ ảo. Nhìn kỹ một chút mới có thể nhận diện được.

“Ha ha ha. Để ta xuất ra Võ Hồn thì các ngươi chết chắc”.

“Thú Vỏ Hồn, Lam Hỏa Xà Độc”.

Quanh thân hắn bao bọc bởi hai vòng Hồn Hoàn màu vàng phát ra tinh quanh nhàn nhạt, rất có thể hắn hấp thu Hồn Hoàn có chút thua kém tu vi.

Dần dần, thân ảnh Vỏ Hồn hắn hiện lên rõ ràng. Một đạo xà đầu với thân thể dài gần 10m quấn quanh người hắn cùng ngẩng cao đầu lên nhìn chằm chằm tới Tiểu Đầu Tử. Ánh mắt nó như có thứ gì đó hơi co giật, một cảm giác khiến nó sợ hải được dâng lên. Phía đối diện, Tiểu Đầu Tử như nhận biết được liền có chút háo hức.

“Hóa ra là Võ Hồn chúc phúc”.

Phong Thần nhanh chóng nhận ra loại này Võ Hồn, được nhận từ Hồn Thú Lam Hỏa Xà Độc. Mặc dù được chúc phúc nhưng không hẳn có thể tưng ra chân chính thực lực của nó, với lại cảnh giới hắn quá thấp nên việc vận dụng nó có rất nhiều hạn chế.

“Làm sao ngươi biết???”.

Sắc mặt hắn biến chuyển qua trông rất kinh ngạc, chuyện này chỉ những người ở bên trong được biết mà thôi. Làm sao một người ngoài như hắn lại có thể biết được. Ánh mắt hắn có chút co rút lại nhìn về đạo thân ảnh kia.

“Chỉ là một cái tiểu kỷ mà thôi”.

Thản nhiên trả lời một cách nhẹ nhàng nhưng có ẩn ý châm chọc, nếu tính toán không sai thì thực lực nó được xem như một cái tầm trung Hồn Thú. Đem ra so sánh cùng Hoàng Kim Hổ có chút cân xứng nhưng với Viêm cấp tiến hóa thì chênh lệch đâu chỉ một khoảng lớn. Việc áp bách đẳng cấp cũng từ đó mà ra.

“Ha ha ha. Tiểu Kỷ. Ngươi đang chọc cười ta sao?”.

Đúng là như vậy, nơi hắn sinh sống đâu phải dễ dàng như vậy, để được đồng tộc công nhận thì việc quan trọng nhất là nhận được Võ Hồn ấn ký từ một loại Hồn Thú, để được nó công nhận đâu chỉ rất khó khăn. Hắn tốn phải gần 10 năm mới có thể thu được. Mà người đối diện hắn lại nói trông không có chút trở ngại, như vậy chẳng phải chọc cười hắn hay sao?

“Ngươi thắng được vật cưởi của ta coi như ngươi có thực lực, ta cùng ngươi chơi một trận cá cược, người thắng có thể áp đặt toàn bộ tới kẻ thua, ngươi thấy sao?”.

Không để ý đến lời nói của hắn. Phong Thần nhanh chóng câu dẩn, kết quả là chắc chắn nhưng muốn thu lợi tốt nhân nên mưu mẹo một chút liền nhận được kết quả tốt hơn hẳn.

“Được. Ta cá cược với ngươi”.
« Chương TrướcChương Tiếp »