Thuấn Thiếu Thiên có chút đờ người, cha hắn ta chí ít thực lực cũng tại Đấu Sư cảnh cao nhất trong làng, thực lực có thể một mình đối kháng Vương cấp Hung Thú. Thực lực đâu chỉ mạnh, được người mạnh hơn cha hắn chỉ dạy, không chừng thực lực tăng tiến một khoảng lớn. Tương lai có thể san bớt cùng cha hắn.
Làng hắn lượng nhân khẩu không quá 500 người, tỉ như không phải quen biết mà từ rất lâu có một đám người chung tay tạo lên ngôi làng này. Nhưng cũng chỉ có khoảng hơn 10 người Đấu Sư cấp, Đấu Vỏ cùng Đẩu Giả thì chiếm số lượng lớn. Không ngoài khả năng Thuấn Thiếu Thiên củng chỉ Đấu Vỏ cảnh mà thôi. Làng có nhiều lần bị Hung Thú triều tịch hắn cũng chỉ biết đứng nhìn không thể làm gì hơn, từng người dần ngả xuống như vậy ngày một nhiều. Làng hắn từng rất đông cùng nhộn nhịt chí ít hơn 2000 người nhưng nay cũng chỉ còn lại 500 người không hơn.
Cha hắn nhiều lần bị thương rất nặng thiếu một chút có thể tử vong, nhìn thấy cha hắn như vậy có chút không cam lòng, hắn cũng muốn san sẽ thực lực, muốn có ích. Nhưng thực lực hắn vẫn chỉ vậy từ linh khí bùng nổ hắn củng chỉ đạt tới Đấu Vỏ cảnh chỉ có thể đối đầu cùng cửu giai Hung Thú mà thôi, gặp phải Vương cấp Hung Thú cảm giác yếu tới cực điểm, chỉ tốn làm vướng chân.
“Ta biết”
Thuấn Thiếu Thiên không có suy nghĩ ngay lập tức chấp thuận, quả thật chuyện này đối với hắn rất tốt, không khéo có thể giúp làng hắn có thêm vài người đột phá tới sao. Hắn tựa như có chút trầm mặc, suy nghĩ làm gì để có thể được chỉ dạy, không thể thuyết phục được có thể khiến hắn hối hận. Đám thiếu niên cùng trung niên nhân không khác là bao cũng chỉ cầu đột phá. Không phải vì muốn báo thù mà vì muốn bảo vệ người thân mà thôi.
Hắn có vết thương chí mạng từ lúc hắn tròn 18 tuổi, đối đầu Hung Thú triều tịch có hơn 20 đầu Vương cấp Hung Thú tàn sát, trong làng chỉ phản kháng yếu ớt, chỉ có thể rời làng một thời gian đợi yên ổn mới quay lại. Cũng vì thế mà mẹ của hắn vì hắn mà chết.
Cũng vì thế mà hắn hiện tại đã trung niên nhân nhưng chưa thành gia thất, thực lực hắn không đủ để bảo vệ, hắn không muốn thêm một lần cảm giác người thân mất đi. Cảm giác đau đớn dằn vặt cả đời giống như.
Không thể vì quá nóng vội mà phá đi cơ hội hiện tại. Không biết vị kia khi nào sẽ rời đi, một ngày chỉ dạy đối với hắn cũng được xem may mắn. Gia gia hắn nhận định chắc chắn không sai, đám lão nhân trong làng đều như nhau, thực lực không yếu, đám người trưởng lảo một trong. Mọi chuyện trong làng đều do bọn họ quyết định.
Thuấn Phong thấy hắn đi vào trầm tư, để cho hắn suy nghỉ kĩ càng. Lão nhân quay đầu tiến vào phía trong. Chỉ cần lão nhân nhờ vả chắc chắn có thể thành nhưng không quá tốt làm như vậy, chí ít để cho hắn phải học tập. Hắn từ khi mẹ mất hắn giống như khép kín không quá thân thuộc cùng người khác, hắn có chút sai lầm hiểu về thực lực.
Không biết hắn đứng đó bao lâu nhưng chí ít gần nửa canh giờ. Hắn đâu thể mãi suy nghĩ, chí ít cần phải có thành ý tỏ ra mới có thể. Tiếp theo chỉ đợi tới đãi tiệc mới có thể tỏ ra nhiều thành ý.
Phía trong đi tới, Phong Thần trên thân mang một bộ quần áo trắng tuyết tựa như một vị tiên nhân. Hai tay đưa ra sau đi tới.
“Đa tạ Thuấn Phong lão đệ tiếp đãi, ta không muốn thiếu nợ ai thứ gì chỉ cần lão đệ nói ra ta giúp được có thể”
Phong Thần ánh mắt huyền bí nhìn lấy, tựa như nhìn xem được ý nghĩ một dạng. Có thể nhận thấy vị lão nhân có chút trầm tư.
“Ha ha ha. Lão huynh không có việc, ta chỉ đang suy nghĩ không biết đám trẻ làm gì tiếp theo a”
Lão nhân Thuấn Phong bừng tỉnh, gương mặt nở ra nụ cười nhìn tới.
Ân!
Phong Thần gật đầu ra hiệu.
“Ta vừa mới tới, không biết nơi này là nơi nào. Lần đầu đặt chân tới có chút muốn tìm hiều”
Không quên mục đích chính tới đây, muốn tìm hiểu nơi này có gì đặc biệt có thể thu hút. Có thứ tốt chắc chắn hắn sẽ ở tại một thời gian, có thể tại nơi này có người sinh sống chắc chắn gần đây không xa có thể có nhiều làng thậm chí có cái gọi là một đại thành lớn có thể.
“Nơi này gọi là Phong Lâm Đại Lục một trong bộ phận, làng ta từ lâu đã được lập chỉ những người không chốn dung thân tạo nên, không thể tìm vị trí thuận lợi cũng chỉ có thể đặt tại nơi nguy hiểm này”.
“Lão đệ có thể nói rõ ra một chút”.
“Không giấu lão huynh, nơi này rất nguy hiểm, làng ta nhiều lần bị Hung Thú tấn công cũng chỉ có thể phòng ngự mà thôi, thực lực quá yếu không thể. Cũng chỉ có săn Hung Thú làm thức ăn, tại đây không có đầy đủ. Lát nửa đám người đi săn trở về ta có thể giới thiệu”.
“Lão huynh là khách quý, không cần quá trịnh trọng, phía trong có nhiều sách sử ghi chép lại có thể tham khảo, cũng không giấu diếm, phía trong có số ít võ kỷ lão huynh cũng có thể xem qua”.
“Đa tạ”.
Đến ngay võ kỷ cũng có thể xem qua, quả thật lão nhân có chút phiền não.
“Ta đi tới chuẩn bị đãi tiệc, lão huynh đợi ta một lúc”.
Ân!
Phong Thần gật đầu, vị lão nhân kia rời đi một lúc hắn mới quay người tiến vào thư phòng. Phía trong không có quá nhiều ghi chép chỉ khoảng hơn 100 cuốn dày. Cũng cần một thời gian có thể xem hết, thư phòng có chút rộng sắp xếp rất đều đặn, có ba kệ sách đặt lên phân chia rõ ràng. Kệ phía trung tâm ghi chép toàn bộ thông tin, hai kệ còn lại phân biệt chia lấy võ kỷ cùng số ít công pháp.
Trước tiên có thể nhìn qua một ít võ kỷ, chẳng hay có thể kiếm được cuốn có ích thì sao?
Tiến tới trước mặt, từng cuốn võ kỷ tựa như nhiều một dạng đầy đủ thể loại từ kiếm phám, thương pháp, đao pháp. Hắn quan tâm nhất cũng chỉ có thương pháp một trong, tiến tới tìm lấy một cuốn có ích. Đa số võ kỷ tại đây không quá khoa trương cũng chỉ có những thứ rất cơ bản tỷ như hướng dẫn một dạng, có rất ít thứ hữu ích.
Truy tìm một hồi lâu, hắn nhận thấy một chồng giấy cổ tựa như có ghi chép. Loại chử kiểu này hắn không nhận diện. Chồng giấy khoảng gần 10 trang lớn, chí ít có tới 10 chiêu thức một trong. Loại giấy này tựa như không phải giấy thường mà là dùng lớp da thú ghi lại, lớp da quả thật rất bền cùng chắc chắn, từng chữ ghi lại không có dấu hiệu phai mờ một dạng.
“Hệ thống có thể nhận diện toàn bộ chử này?”.
“Đang xử lý, ký chủ cần 5000 điểm tích phân để thông thạo ngôn ngữ”.
Ân!
“Trao đổi thành công”.
Từng loại ký tự cổ tựa như trong ý thức hắn có thể nhận diện, không sai biệt lắm có rất nhiều thứ, đầu hắn có chút đau. Nhìn lại chồng giấy, lúc này hắn cảm giác tựa như hiểu hết một dạng. Quả thật đáng để đổi a.
Từng chữ như in thu vào trong đầu, cảm giác bộ võ kỷ này có chút bá đạo một trong.
“Hệ thống đánh giá”.
“Đang đánh giá, võ kỷ đáng giá 50 vạn điểm tích phân”.
50 vạn!
Hắc Hắc!
Phong Thần có chút cảm thấy mừng rỡ, quá may mắn a. Không có việc có thể nhận võ kỷ tốt một dạng. Nhìn lại tấm giấy ghi chép. Từng chử như in tiến thẳng vào đầu, hắn ghi nhớ rất kỷ. Võ kỷ này hắn cảm giác có chút huyền bí một dạng. Hắn có cảm giác võ kỷ này không đơn giản như vậy.
Bán Nguyệt Đao!
Phi Thiên Nhận Đao Pháp!
Phá Đao Kỷ!
Phá Ảnh Bộ!
Bốn đại võ kỷ trong 10 mảnh ghi chép không có lấy một cái liên quan tới thương pháp chỉ có [Phá Ảnh Bộ] có thể sử dụng. Hắn đang phân vân không biết có nên tu luyện lấy hay không. Hắn chủ đạo dùng thương nhưng dùng đao cũng có thể. Không chừng cả hai có chút liên quan tới. Bộ pháp kia chắc chắn hắn nhận lấy, đâu thể dễ dàng không nhận được.
Trong thư phòng nhìn ngó xung quanh cũng không có gì quá khác lạ, cũng chỉ có sách ghi chép mà thôi. Cũng không thể bỏ qua ghi chép thông tin tại nơi này. Hắn mở ra một cuốn rồi đọc rất chắm chú, cảm giác tựa như hắn ghi nhớ rất tốt, có thể đọc qua một lần có thể ghi nhớ. Cảm giác có chút mộng.
Từng trang ghi chép hắn mở lấy, không quá bao lâu hắn liền nhớ lấy đa phần ghi chép. Từng cuốn từng cuốn mở ra, không tới một tháng thời gian hắn có thể ghi nhớ toàn bộ. Bộ ghi chép chủ yếu thông tin về từng loại Hung Thú cùng Hồn Thú một trong, giống như hắn có thể nhận biết hết một dạng. Không biết ghi chép từ lúc nào nhưng cảm giác tựa như không chỉ đơn thuần làng này lưu lại, có thể nhận được từ đâu đó.
Phong Thần có chút đờ đẩn, không chỉ ghi chép Hung Thú thông thường ngay cả từng loại Hung Thú ghi chép có lấy rất nhiều Hung Thú Truyền Kỳ cấp a. Truyền kỳ cấp quả thực rất mạnh, không thể tin được có thể ghi chép tới.