Ông Húc Hoa thở dài: “Dù con không nói, ta cũng hiểu hiện nay nhiều cửa tiệm thực tế gặp khó khăn, cần dựa vào livestream để tăng doanh thu. Có lẽ là thời đại đã thay đổi, ta cũng nên thay đổi suy nghĩ rồi. Nhưng nghĩ đến việc phát trực tiếp thông tin cá nhân của bệnh nhân, ta vẫn cảm thấy không an tâm…”
Bạch Miên mỉm cười thông cảm: “Như vậy đi, con hứa với thầy, lần sau trước khi phát sóng, con sẽ điều chỉnh góc máy để chỉ quay phần tay của bệnh nhân, không quay các bộ phận khác, con cũng sẽ bật cái công cụ biến giọng gì đó để thay đổi giọng nói của bệnh nhân. Như vậy, khán giả sẽ chỉ chuyện gì xảy ra mà không nhận ra đó là ai, bệnh nhân cũng không sợ mất mặt.”
Ông Húc Hoa rốt cuộc cũng gỡ bỏ được nỗi lo lắng, ông gật đầu đồng ý với đề xuất này: “Đây là một giải pháp tốt. Sau hôm nay, danh tiếng của con đã nổi lên, có lẽ trong tương lai sẽ có rất nhiều người tìm con xem bói. Con cần có một cái bàn riêng, không thể luôn chiếm lấy bàn bắt mạch của ta được!”
“Con được thu phí quẻ, nhưng theo quy tắc cũ, phí của đồ đệ không thể vượt qua sư phụ,” Ông Húc Hoa vừa nói vừa đếm trên tay, “Phí bắt mạch của ta là mười lăm tệ* một lần, vậy phí xem bói của con sẽ là mười tệ một lần. Sau này chúng ta sẽ để hai cái bàn bên cạnh nhau, trên bàn ghi rõ phí, bệnh nhân sẽ tự chọn, con thấy thế nào?”
*1 tệ = 3.500 vnd
Bạch Miên vui vẻ đồng ý: “Tất cả theo sự sắp xếp của thầy.”
Vừa lúc đó, Cao Cẩn cũng đã mua xong đồ về, Ông Húc Hoa khẽ nói: “Về thân phận của con, ta chỉ hỏi một lần hôm nay, sau này sẽ không hỏi nữa. Ta sẽ nói với bà ấy về việc của chúng ta. Cuộc trò chuyện hôm nay sẽ không có người thứ tư biết, con yên tâm.”
Nói xong, Ông Húc Hoa cười đi về phía Cao Cẩn, nhận lấy túi đồ từ tay bà, hai người cùng vào bếp bận rộn. Là “người có công” trong ngày hôm nay, Bạch Miên không được phép vào bếp, cô ngồi trước bàn, nghiên cứu chức năng biến âm của phát livestream.
Một lát sau, món ăn đã sẵn sàng. Cao Cẩn chia trước cho mỗi người một bát cơm nóng hổi, sau đó đưa các món ăn lên bàn. Món đầu tiên là gà nướng mười dặm mà bà xếp hàng dài để mua cho Bạch Miên, gà nướng này tươi ngon mọng nước, khi nướng lại càng thơm lừng. Khi lên bàn, Cao Cẩn đặc biệt giật một cái đùi gà lớn cho Bạch Miên.
Món thứ hai là một bát to đựng đậu nành hầm chân giò heo, chân giò được cắt thành miếng nhỏ, da và thịt đều hầm mềm dẻo, còn mang theo hương thơm của đậu nành, khiến người ta chỉ cần ngửi thôi đã thấy thèm.
Món thứ ba là rau cải trắng chần, món này rất nhẹ nhàng, giúp cân bằng hương vị ngậy ngấy của hai món trước.
Khi tất cả món ăn đã được dọn lên, ba người cầm đũa, trong tiếng cười nói vui vẻ đã ăn xong, từ phía sau nhìn lại, bọn họ dường như là một gia đình.
Sau bữa tối, Ông Húc Hoa gọi riêng Bạch Miên lên một phòng ở tầng trên, phòng này nằm ở cuối hành lang, thường bị khóa chặt. Ông Húc Hoa lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ từ đâu đó, mở cửa dẫn Bạch Miên vào trong.
Vừa vào phòng, Bạch Miên đã ngửi thấy một mùi hương hiếm thấy. Căn phòng đầy ắp các loại tủ, những tủ này đều mang dấu vết của thời gian, mùi hương chính là từ các tủ đó truyền ra.
Ông Húc Hoa mở cửa sổ phòng, bên ngoài là những ngọn núi xanh, ông tự hào nói: “Đây là căn cứ bí mật của ta, nơi lưu trữ tất cả những thứ quý giá từ khi ta học y. Nhìn này, trong các tủ này đều là dược liệu quý, có những thứ ta thu thập từ tay thôn dân, có những thứ ta tự đào trên núi, còn cái này…”
Ông Húc Hoa đi đến một chiếc tủ màu đỏ, tủ này cao bằng người, các góc đã bị bong tróc sơn.
“Đây là tủ chứa sách của ta. Kể từ khi học y, bất cứ sách nào có giá trị ta đều lưu giữ ở đây.”