Nghe những lời này, Từ Liên cảm thấy tim mình như ngừng đập. Cô ấy hít một hơi sâu, nắm lấy cổ áo Hoàng Đại Lợi hỏi: “Đại sư nói có đúng không? Nhà chúng ta thực sự đã đến mức này rồi sao?”
Hoàng Đại Lợi trấn an: “Không có chuyện đó đâu, vợ ơi, em yên tâm, tình hình tài chính gia đình vẫn ổn!”
“Muốn biết chuyện này rất dễ, chỉ cần xem số dư tài khoản trong điện thoại anh ta kìa.” Bạch Miên chỉ vào điện thoại của Hoàng Đại Lợi.
Chưa kịp để Hoàng Đại Lợi nói gì, Từ Liên đã cướp lấy điện thoại từ tay hắn ta, run rẩy mở ứng dụng ngân hàng bằng nhận diện khuôn mặt.
Ứng dụng ngân hàng mở, trang số dư hiện ra rõ ràng: 251.62
Từ Liên nhìn thấy con số này, lập tức hét lên như nước sôi dội vào người, cô ấy quay lại túm lấy cổ Hoàng Đại Lợi, hét lớn: “Hoàng Đại Lợi, tiền trong thẻ của anh đâu rồi? Bình thường anh có ít nhất năm mươi vạn, sao giờ chỉ còn hai trăm? Anh tiêu tiền như thế nào vậy? Anh có nghĩ đến tôi và con không? Anh định để mẹ con tôi sống ra sao?”
Hoàng Đại Lợi không còn giữ được bình tĩnh nữa, quỳ xuống đất ôm chân Từ Liên, cầu xin: “Vợ ơi, anh nói thật, tiền đã bị anh tiêu hết, nhưng anh không tiêu tùy tiện, anh đã mang đi đầu tư. Số tiền này sẽ sớm quay lại, khi tiền về, không chỉ là vài chục vạn, mà sẽ là một con số khổng lồ. Khi đó cả gia đình chúng ta sẽ giàu có chỉ sau một đêm. Vợ à, hãy kiên nhẫn, đừng nóng giận, chúng ta sắp có cuộc sống tốt rồi!”
Từ Liên nghe không hiểu, lời của Hoàng Đại Lợi lại đem đến một tia hy vọng. Cô ấy kìm nén cơn giận, hỏi: “Anh nói thật đi, anh đầu tư vào cái gì? Cổ phiếu sao?”
“Anh…” Hoàng Đại Lợi ấp úng, không thể nói rõ được.
Bạch Miên đơn giản rõ ràng đưa ra đáp án: “Đổ thạch*.”
*Đổ thạch: phía sau có giải thích [Hóa ra là đổ thạch, tôi hiểu rồi.]
[Đổ thạch không đáng để thương hại, chỉ thương cho vợ và con trai phải chịu khổ rồi.]
[Tiêu tán gia sản để đổ thạch, đúng là đồ ngu!]
Có một bà lão hóng hớt đứng bên cạnh vẫn chưa hiểu rõ: “Hả? Đổ thạch là gì?”
Ngay lập tức, mấy ông lão xung quanh đến giải thích: “Đổ thạch là bà bỏ tiền mua một khối đá, bên trong có thể là phỉ thúy, nhưng cũng có thể chỉ là một cục đá bình thường.”
“Giống như bà ăn bánh bao vậy, vỏ bên ngoài đều giống nhau, bà phải mở ra mới biết bên trong có nhân gì.”
“Nhưng mà không có nhiều người thắng cược đâu, vì những khối đá thật sự tốt đã được người trong ngành chọn trước rồi, người bình thường chỉ có thể mua những viên đá bị bỏ lại.”
Từ Liên nghe xong cũng bắt đầu hoảng hốt, cô ấy lắc lắc vai Hoàng Đại Lợi: “Anh thật sự đi đổ thạch sao? Anh nói đi! Trên TV thường xuyên chiếu những tuyên truyền, người ta đều nói đổ thạch là giả, lẽ nào anh không xem sao?”
Hoàng Đại Lợi lắc đầu, tự tin nói: “Người ta chơi đổ thạch là giả, nhưng nguồn mà anh tìm rất đáng tin cậy, là bạn học cũ của anh giới thiệu, cậu ta quen biết với chủ mỏ, viên đá tốt đều để lại cho bọn anh, cậu ta sẽ không lừa anh đâu. Sáu tháng trước, lần đầu tiên anh mua đá từ cậu ta đã thành công mở được ngọc xanh!”
Từ Liên tức giận nhìn chồng: “Nếu anh đã thành công mở được phỉ thúy, sao bây giờ lại ra nông nỗi này?”
Hoàng Đại Lợi tức giận nói: “Chỉ trách anh không may mắn, đã chọn nhầm! Lần đầu tiên anh chọn mở ra phỉ thúy nhỏ, không bán được bao nhiêu tiền, nhưng điều đó cho thấy anh có khả năng chọn đá! Đáng tiếc sau đó anh lại mua vài lần, lần nào cũng mở ra đá rỗng, vận may quá tồi! Nhưng vợ à, hãy tin anh, gần đây anh lại mua một viên đá mới, còn chưa kịp mở, giờ anh sẽ mở cho em xem ngay đây! Trong đó chắc chắn đầy ngọc xanh!”