Chương 25: Mất tích

“Ồ, thì ra là con báo cảnh sát!” Ông Húc Hoa chợt hiểu ra, lúc Vương Ngọc rời đi, ông thấy Bạch Miên cầm điện thoại gõ mấy chữ, tưởng cô đang chơi điện thoại, giờ nghĩ lại, thì ra lúc đó Bạch Miên đã gửi tin nhắn báo cảnh sát.

Nghe vậy, các ông các bà các cô càng thêm sùng bái, mấy bác gái tranh nhau lên trước chụp ảnh với Bạch Miên, còn có người mời cô ký tên lên áo của mình.

“Đúng là cao nhân, có thể biết trước tới bước này, quá thần kỳ rồi.”

“Không ngờ thị trấn Thanh Thủy lại có người nổi tiếng, tôi đến sớm nhất, tôi phải là người đầu tiên chụp ảnh chung!”

“Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn, muốn có chút may mắn của thầy, lát nữa tôi sẽ đi cào vé số, chắc chắn trúng ngay!”

Bạch Miên ngượng ngùng cười, chiều lòng nhóm người, không ngờ cô vừa mở livestream, đã thu hút một nhóm fan lớn tuổi.

“Ông à, chúng ta mở cửa tiệm đi, ông nghe bọn họ nói rồi, Vương Ngọc đã bị giam, sẽ không quay lại gây rối nữa.” Cao Cẩn nói với Ông Húc Hoa.

Ông Húc Hoa đi đến cửa, gỡ biển “Hôm nay đóng cửa” xuống, tự lẩm bẩm: “Tiếc là không còn được ăn dầu vừng của Vương thị nữa!”

“Chưa chắc đâu.” Một người phụ nữ trung niên trong đám đông mỉm cười, nói với Ông Húc Hoa.

“Cô là?” Ông Húc Hoa nhìn người lạ mặt.

“Tôi là…” Người phụ nữ chậm rãi nói tên mình, “Đỗ Thu Đan.”

“Cái tên này có vẻ quen quen,” Ông Húc Hoa vỗ đầu, “Cô chính là vợ cũ của Vương Ngọc!”

Đỗ Thu Đan cười gật đầu, tiến đến trước mặt Bạch Miên, cảm kích nói: “Thầy, mọi chuyện đều đúng như thầy nói. Ngày xưa tôi bị hắn lừa, ra đi tay trắng, hắn còn bôi nhọ tôi, nói tôi không thể sinh con, nhưng tôi đã đi bệnh viện kiểm tra, rõ ràng không phải lỗi của tôi!”

“Sau đó tôi tái hôn, rất nhanh có con, giờ con đã lớn. Tên khốn đó có kết cục này hôm nay là do hắn tự chuốc lấy, là báo ứng!”

Đỗ Thu Đan nói xong, giọng điệu chuyển hướng: “Nhưng mà, tôi vẫn còn một nỗi niềm… công ty dầu vừng Vương thị là tâm huyết của tôi, cứ như vậy bị người khác cướp đi, tôi thật sự không cam lòng.”

“Thực ra công thức dầu vừng Vương thị không chỉ có Vương Ngọc biết, tôi cũng biết. Những năm qua tôi luôn muốn khôi phục lại sản nghiệp, nhưng vì thế lực của Vương Ngọc, tôi không dám hành động.”

“Bây giờ thì tốt rồi, tên khốn đó đã bị bắt, tôi cuối cùng đã có thể trở lại thương trường!”

Nghe người phụ nữ trước mặt là nhân vật chính của câu chuyện lớn, các bà các ông lập tức bao quanh cô ấy, tranh nhau bàn luận.

“Ôi, cô chính là vợ chính của hắn sao? Thật đáng thương, mấy năm qua cô đã chịu khổ rồi?”

“Em gái, tôi ủng hộ em khởi nghiệp, đợi cửa hàng mở cửa, tôi nhất định sẽ kêu gọi cả nhà đến mua hàng!”

“Đúng đó, ai nói không có tên khốn đó thì chúng ta không thể thưởng thức dầu vừng Vương thị chứ!”

“Chúc mừng cô, chúc cô làm ăn phát đạt!”

Mọi người đang xôn xao thì bỗng dưng một người phụ nữ hoảng hốt chạy từ ngoài cửa vào. Cô ấy chạy thẳng đến chỗ Bạch Miên, lập tức nắm chặt tay cô, hét lên:

“Giúp tôi với, không thấy con tôi đâu cả!”

Đám đông xung quanh lập tức im lặng, mọi người đều nhìn về phía người phụ nữ lạc mất con. Cô ấy mặc một bộ đồ ngủ, có vẻ như mới nhận tin đã chạy đến đây, thậm chí chưa kịp thay đồ.

Nghe thấy người phụ nữ nói vậy, Ông Húc Hoa vội mời cô ấy ngồi xuống: “Đừng lo lắng, xảy ra chuyện gì, cô từ từ kể xem.”

Người phụ nữ không quan tâm đến việc ngồi xuống, cô ấy nắm chặt tay Bạch Miên, khẩn thiết nói: “Thầy ơi, con tôi năm nay bảy tuổi, là một bé trai. Chiều nay tôi đưa nó đến trường sau đó nó mất tích, thầy biết xem mạch mà? Nhanh bắt mạch cho tôi, tính xem con tôi đang ở đâu đi?”

Một bác gái tiến lên nhắc nhở người phụ nữ: “Cô nói như vậy làm sao ai hiểu được, mất tích là sao, tốt nhất là cô bình tĩnh lại chút, nói rõ ràng ra, như vậy cũng tiết kiệm thời gian cho đại sư.”