Nửa đêm, trời đổ mưa nhẹ, trong nghĩa địa vang lên những âm thanh ma quái.
“Mẹ nó, sao trên quan tài của trẻ mồ côi lại đóng đinh chặt thế, cạy mãi không ra.” Tên trộm mộ chật vật cạy mép quan tài bằng một chiếc xà beng tự chế.
“Mày nhỏ giọng thôi, cẩn thận lũ cảnh sát nghe thấy,” Một tên trộm mộ khác cảnh báo: “Người mua nói nhất định phải là nữ thi này, bát tự mới trùng với con trai hắn, tìm hết cả huyện cũng chỉ có một cái này, mày mạnh tay thêm chút nữa xem, nhìn kìa, nạy ra được một khe rồi đó?”
Nắp quan tài có chút lỏng lẻo, bên mép quan tài xuất hiện một khe hở nho nhỏ. Hai tên trộm mộ nhìn nhau cười một tiếng.
“Hì hì, hai trăm năm chục triệu ở ngay trước mắt rồi!”
“Tao với mày đã sớm nói rồi, lần này đến lượt mày cõng thi thể, lần trước khiến lưng tao dính thứ nước xanh gớm ghiếc đó, tởm tới mức ba ngày không ăn được!”
“Cõng thì cõng. Dù sao, cô gái này mới chết không lâu, thi thể vẫn còn mới, đm, chết tiệt, sao mưa càng lúc càng lớn vậy?”
“Hình như, hình như... tao nghe người đi trước nói trời mưa to không nên mở nắp quan tài, dễ lên thi lắm!”
“Cút mẹ mày đi, tin vậy sao còn làm cái nghề này? Nhanh nạy ra đi!”
Hai tên trộm mộ cùng hợp sức, chỉ nghe thấy nắp quan tài kêu lên một tiếng “két”, cạy mở ra một khe rộng cỡ một ngón tay.
Mưa lớn trút xuống, mây đen che khuất màn đêm, vài tiếng sấm rền ẩn chứa trong mây mù, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Tên cầm đầu trộm mộ bất an ngẩng lên nhìn bầu trời, lại nhìn chiếc quan tài sắp được cạy mở, hắn kiên quyết gọi đồng bọn: “Đừng làm con rùa co đầu rụt cổ nữa, tao đếm một, hai, ba, thì cùng nện xuống!”
Hai tên trộm mộ đổi dụng cụ trong tay thành những chiếc búa lớn, cùng vung mạnh vào. Khoảnh khắc búa sắt đập vào nắp, tiếng sấm ầm ầm vang lên, một tia sét cực lớn từ trên không bổ thẳng xuống, đánh trúng quan tài.
Tên cầm đầu trộm mộ bị sét đánh chết ngay tại chỗ. Tên còn lại sợ hãi đến mức buông chiếc búa trên tay, nó đập vào chân khiến hắn hét lên.
Trong chiếc quan tài bị đánh cháy đen chợt truyền ra một tiếng cười giống như những chiếc chuông bạc, khiến tên trộm mộ còn sống sợ tới mức hồn phi phách lạc. Đúng lúc này, một luồng sáng trắng lóe lên giữa trời, một bàn tay trắng hếu thon dài thò ra từ khe hở trong quan tài, nắm lấy mép bên cạnh.
Tên trộm mộ còn sống sợ hãi đến mức tè ra quần, bất chấp chân đang bị thương, hắn quay người chạy ra khỏi nghĩa địa, còn nhanh hơn cả thỏ.
Nắp quan tài kêu “két két” thêm hai tiếng nữa. Bàn tay bên trong dễ dàng nhấc cái nắp vốn đã bị bổ vô dụng ra. Một người phụ nữ với sắc mặt trắng bệch mặc áo liệm từ từ ngồi dậy.
Tiếng sấm dần dần xa đi, người phụ nữ đau khổ bóp trán, cảm thấy mình không thuộc về thế giới này, nhưng trong đầu lại không nhớ nổi bất cứ chuyện gì.
[Ký chủ, lần này ngươi phi thăng thất bại, bị giáng xuống phàm trần!]
Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai cô.
[Ta là hệ thống của ngươi, ngươi có thể gọi ta là Linh Đế, ta sẽ cùng ngươi hoàn thành lịch luyện phàm trần này.]
Phi thăng... hệ thống...
Những lời này mơ hồ hiện lên trong đầu người phụ nữ, cô không nhớ ra điều gì, nhưng cũng không hề hoảng sợ, bình tĩnh hỏi:
“Tình hình của ta bây giờ thế nào?”
[Báo cáo ký chủ, sau khi phi thăng thất bại, tiên thể của ngươi đã bị phong ấn ở thiên giới, chỉ còn sót lại chút nguyên thần, hiện tại nguyên thần của ngươi đang tá túc ở nhân gian trong một xác nữ vừa mới hạ táng, trùng hợp là nữ thi này có đồng mạng, có thể hoàn hảo dung nạp nguyên thần của ngươi.]
“Tại sao ta không nhớ được gì cả?”
[Ký chủ, lần phi thăng thất bại này đã khiến nguyên thần của ngươi bị tổn hại, nội lực mất đi, ngươi đã quên hết những chuyện đã qua, cũng mất đi toàn bộ tu vi, ngoại trừ những kỹ năng đặc biệt dành riêng cho ngươi ở thiên giới, hiện tại ngươi không khác gì một phàm nhân.]