Giữa trưa, thời điểm Chúc Vi Sinh xuống lầu ăn cơm, trên bàn cơm chỉ có một mình cậu. Thái Chí Minh cùng Đặng Nhã đều không có ở nhà, Thái Ngọc tiến vào phòng tắm hai giờ, hiện tại còn không ra tới.
Chúc Vi Sinh vừa nghe nói Thái Ngọc ở trong phòng tắm, thần sắc liền vi diệu một chút. Giây tiếp theo, lầu hai truyền đến “Phanh” một tiếng, sau đó là một trận leng ka leng keng.
“Lưu thúc!”
Trên lầu truyền đến tiếng la của Thái Ngọc, âm sắc mang theo vẻ thống khổ.
Lưu quản gia từ trong phòng bếp vội vội vàng vàng chạy lên lầu, trong chốc lát lại vội vội vàng vàng chạy xuống, nói Thái Ngọc té ngã, để một người theo hắn đi lên lầu nâng Thái Ngọc dậy, sau đó lại tìm hòm thuốc đem lên.
Chúc Vi Sinh nhướng mày. Ở trong phòng tắm, vận rủi của Thái Ngọc là hoàn toàn có thể đoán trước được.
Thẳng đến chạng vạng Chúc Vi Sinh mới lần nữa nhìn thấy Thái Ngọc. Thái Ngọc đỡ eo, cổ chân vừa bị trật lúc sáng, cộng thêm té ngã trong phòng tắm liền trở nên nghiêm trọng, lúc xuống lầu được quản gia đỡ, bước đi khập khiễng.
Nhìn thấy Chúc Vi Sinh, Thái Ngọc phẫn hận không thôi, trừng mắt nhìn cậu. Hắn cảm thấy từ hôm qua sau khi Chúc Vi Sinh tới Thái gia, hắn liền trở nên đặc biệt xui xẻo. Đi đến cửa sổ lầu một sát đất, Thái Ngọc cẩn thận nhìn quanh bốn phía. Quạ đen bên ngoài đã tản ra, lúc này một con cũng không nhìn thấy. Thái Ngọc nhẹ nhàng thở ra.
Chốc lát sau, Đặng Nhã đi ra ngoài một ngày đã trở lại cầm theo bao lớn bao nhỏ, đều là quần áo mua cho Chúc Vi Sinh.
Chúc Vi Sinh nói cảm ơn.
Tất cả lực chú ý của Đặng Nhã đều đặt trên cái chân què của Thái Ngọc, ngay trước mặt Thái Ngọc không chút che giấu nở nụ cười sung sướиɠ khi người gặp họa.
Lúc sau Thái Chí Minh cũng đã trở lại, thêm một người quan tâm tới chân của Thái Ngọc.
“Lúc xuống lầu không cẩn thận bị trật.” Thái Ngọc nói.
Trong đại sảnh còn có Chúc Vi Sinh cùng Đặng Nhã, Thái Ngọc cũng không đề cập đến tao ngộ buổi sáng, rốt cuộc loại chuyện này vừa nói ra, trừ bỏ làm mọi người chê cười hắn còn làm cho người ta cảm thấy ghê tởm. Hắn không thể quên được cảnh tượng buổi sáng cả người hắn dính đầy phân chim chạy về đại sảnh, mấy người hầu trong đại sảnh nhìn thấy hắn đồng thời lui về phía sau một bước, biểu tình giống như lâm phải đại địch.
Hắn cố ý sai khiến đám người hầu không được để lộ chuyện này ra ngoài, đặc biệt là với Chúc Vi Sinh cùng Đặng Nhã.
Buổi sáng Chúc Vi Sinh vẫn luôn không xuống lầu, hắn còn tưởng là Chúc Vi Sinh cái gì cũng không biết. Hắn cũng cho rằng tao ngộ hôm nay chỉ là ngẫu nhiên xui xẻo một lần mà thôi. Nhưng ngày hôm sau vừa ngủ dậy, Thái Ngọc nhìn tới cửa kính ngoài ban công phòng hắn dính từng tảng lớn phân chim, rốt cuộc ý thức được chuyện này không đơn giản.
Thái Ngọc nghênh đón đòn trả thù kịch liệt của Hắc Ửu Ửu.
Quạ đen có chỉ số thông minh cao, bản thân lại là loại chim thích mang thù. Trí thông minh của Hắc Ửu Ửu so với quạ đen thông thường chỉ có hơn không kém, trước kia cũng có người giống như Thái Ngọc đuổi theo mắng nó, đánh nó, cũng có động vật đánh gãy bữa ăn của nó… cuối cùng tất cả đều bị nó hung hăng trả thù.
Trừ bỏ đàn quạ ra, Hắc Ửu Ửu còn tìm tới một đám chim Ô Đông. Chim Ô Đông cũng là một loài chim thích mang thù, người đắc tội với chúng nó đều sẽ bị chúng nó ném phân chim. Hắc Ửu Ửu để chúng nó chiếu cố phòng Thái Ngọc, đàn chim Ô Đông này thập phần ra sức, thật đúng là “Đông phong chuyển phát nhanh, phân mệnh tất đạt”.
Liền ở thời điểm Thái Ngọc phát ngốc ở chỗ đó, ba con chim Ô Đông từ ban công phía trước bay vụt qua, sau đó bang một tiếng, trên cửa sổ liền dính lễ vật của chúng nó đưa cho Thái Ngọc.
Thái Ngọc tái mặt rồi. Bị một đám chim chọc giận, Thái Ngọc để người hầu đi lên dọn sạch sẽ ban công, chính hắn què chân đi xuống lầu, đi đến cửa sổ sát đất nhìn qua, chạng vạng ngày hôm qua rào chắn hai bên trống trơn, lúc này lại đậu thật nhiều quạ đen.
“Cái đồ vật quỷ quái gì vậy?!”
Thái Ngọc tức giận mắng to, lập tức để quản gia liên hệ công ty chuyên đuổi chim, hắn muốn đem đám quạ này đó đuổi gϊếŧ hết đi! Kết quả đàn quạ đen này phảng phất đã thành tinh, công ty đuổi chim vừa đến, không đợi bọn họ bày binh bố trận, đám quạ đen đã đồng thời bay đi, chờ công ty đuổi chim vừa đi liền đồng thời bay trở về, như hổ rình mồi nhìn biệt thự Thái Ngọc.
Quản gia đành phải kêu công ty đuổi chim quay trở lại, ở đình viện trang bị thiết bị đuổi chim, rốt cuộc chung quanh không còn quạ đen. Nhìn cửa kính nơi ban công sạch sẽ, Thái Ngọc lộ ra nụ cười thắng lợi.
Như vậy an tĩnh hai ngày, Thái Ngọc ở nhà tĩnh dưỡng tốt lại thay đổi trang phục, đem chiếc xe hắn mới mua chuẩn bị chạy ra ngoài tìm bằng hữu chơi đùa. Kết quả xe mới chạy được một đoạn, trên nóc xe giống như hạ mưa đá, bùm bùm một trận. Thời điểm Thái Ngọc ý thức được đã xảy ra chuyện gì, kính chắn gió phía trước đã bị đủ mọi màu sắc phân chim che kín lại, một chút đường đi cũng không nhìn thấy.
Thái Ngọc bị bắt buộc dừng xe, đang thông qua kính chiếu hậu nhìn xem tình huống, “Bang” một tiếng, một con chim Ô Đông lại bay qua đây, ị lên cửa sổ xe một phát rồi bay đi.
“Mẹ nó!”
Thái Ngọc tức giận đến vỗ bàn, lấy di động ra gọi cho quản gia, kêu người tới đón hắn trở về, còn không quên để quản gia mang theo dù lại đây.
Vì thế chờ thời điểm quản gia mang theo người lại đây, nhìn đến chính là một chiếc xe ngừng lại giữa đường, bị phân chim hoàn toàn che phủ. Trừ bỏ xe ra, quản gia còn chú ý tới cây hai bên đường đậu vô số quạ đen. Đám quạ đen đó thấy bọn họ lại đây cũng không nhúc nhích, chỉ cạc cạc kêu lên, dùng tròng mắt đen kịt nhìn bọn họ.
Thật mẹ nó tà môn. Quản gia cảm thấy sóng lưng phát lạnh, cảm thấy cảnh tượng này thực sự làm người quá mức sợ hãi.
“Thiếu gia, đây là có chuyện gì a?” Quản gia run rẩy, chịu đựng ghê tởm bóp mũi đem cửa xe mở ra, căng dù để Thái Ngọc từ trong xe bước ra.
Thái Ngọc ẩn ẩn trong lòng biết là chuyện như thế nào, có thể là có quan hệ với chuyện hai ngày trước hắn mắng qua con quạ đen kia. Thật là đồ phá hoại, con quạ đen xấu xí kia sao lại mang thù như vậy chứ!
Vừa nghĩ như vậy, Thái Ngọc liền nghe được trên dù truyền đến tiếng xoạch xoạch, tất cả đều là tiếng phân chim rơi xuống, cái dù bị đánh đến ngã trái ngã phải.
Quản gia đi theo bên người Thái Ngọc gặp xúi quẩy, trên người dính phải không ít, nhịn không được liền đưa dù cho Thái Ngọc tự cầm lấy, chính mình chạy sang bên cạnh nôn ra. Cũng may đàn quạ đen này chỉ nhìn chằm chằm một mình Thái Ngọc, chỉ cần rời xa hắn liền không có việc gì.
Thái Ngọc tức giận đến tóc tai đều dựng thẳng lên, phân chim không ngừng dừng lại phía trên dù, đám quạ đen xấu xí kia quả nhiên đứng xếp hàng tới ị trên đầu hắn! Cuối cùng, Thái Ngọc kiên cường chống đỡ cái dù càng lúc càng nặng, chịu đựng đám chim Ô Đông ném phân, một đường điên cuồng chật vật chạy về biệt thự.
Lần này Thái Ngọc không có vận khí tốt như trước, không thể che giấu được bởi vì Đặng Nhã ở nhà. Hai ngày trước Thái Ngọc cho người trang bị thiết bị đuổi chim Đặng Nhã đã cảm thấy kỳ quái, hôm nay vừa thấy bộ dạng Thái Ngọc dính đầy phân chim còn có cái gì không rõ. Bà đứng trên cầu thang ôm bụng cười: “Xứng đáng a! Đoạt vị trí của con trai ta mười tám năm, ngay cả ông trời đều thấy không vừa mắt, phái một đám chim tới trừng phạt ngươi!”
Ba ngày bị xối phân chim hai lần, hơn nữa cố tình còn không có biện pháp với đám quạ đen kia, Thái Ngọc vốn tức giận đến không chịu được, hiện giờ còn bị Đặng Nhã cười càng tức giận không thôi, thiếu chút nữa xỉu mất. Xỉu đi cũng tính là tốt, hôn mê rồi trên người không cần tự mình rửa sạch. Bất đắc dĩ tuổi trẻ lực tráng, tố chất thân thể chuẩn cmnr. Thái Ngọc thiếu chút nữa không nhịn được lại phun chết trong phòng tắm.
Chờ đến buổi tối Thái Chí Minh cũng biết chuyện này, hắn cùng Thái Ngọc lúc ban đầu phản ứng giống nhau, tìm công ty chuyên nghiệp đuổi chim tới. Nhưng thiết bị đuổi chim chỉ ảnh hưởng trong một phạm vi nhất định, Thái Ngọc không có khả năng không ra khỏi cửa, cũng không có khả năng đi tới nơi nào đều mang theo mấy thiết bị đó.
Đối với chuyện này Thái Chí Minh nhất thời cũng không biết phải xoay xở như thế nào, chỉ có thể hướng Thái Ngọc nói: “Trước tiên đem thiết bị đuổi chim bỏ đi, con lại ở trong nhà chờ mấy ngày.”
Chuyện động vật trả thù nhân loại cũng không hiếm thấy, Thái Chí Minh để quản gia đi mua một đám thức ăn cho chim cao cấp trở về, để Thái Ngọc đem thức ăn này cho đám chim kia ăn, thử giảng hòa với bọn chúng xem sao.
Sau khi mua thức ăn cho chim trở về, Thái Ngọc mỗi ngày đem chính mình võ trang kín mít, chỉ lộ ra hai mắt, ở chung quanh biệt thự rải thức ăn cho chim. Thái Ngọc cực cực khổ khổ vài ngày, mỗi ngày sạch sẽ đi ra, thối hoắc trở về nhưng sự tình không hề có hiệu quả, đám quạ đen đó mỗi ngày đều kéo tới ăn, mỗi ngày rải phân!
Mẹ nó! Các ngươi có chút cốt khí nào không? Đồ ăn của kẻ thù có bản lĩnh thì đừng có ăn!
Chúc Vi Sinh nhìn thấy toàn bộ hành trình, xé miếng thịt đút cho Hắc Ửu Ửu mới đi đâu đó trở về: “Ngươi đó, tới khi nào mới hết tức giận a?”
Ngược lại không phải Chúc Vi Sinh thân giấu xá lợi mà là Thái Ngọc mỗi ngày đều dính đầy phân chim trở về, ướp mùi hôi thối cả người làm người khác cảm thấy nuốt không trôi. Thái Ngọc giống như cũng nhận thấy được điểm này, mỗi ngày đều hướng bản thân mình xịt thật nhiều nước hoa, hương vị kia càng là một lời khó nói hết, Chúc Vi Sinh mỗi ngày ngồi cùng bàn cơm với hắn khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Hắc Ửu Ửu ngậm miếng thịt, tính tình còn rất lớn: “Qua mấy ngày nữa lại nói.”
Mấy ngày nay Hắc Ửu Ửu xem diễn toàn bộ hành trình, mỗi lần Thái Ngọc bị xối một thân hôi hám, nó đều sẽ xoay quanh ở trên không cạc cạc lớn tiếng cười nhạo.
Đàn quạ kia nghe theo lời phân phó của Hắc Ửu Ửu, bảo đảm chỉ cần Thái Ngọc vừa ra khỏi cửa là có thể tùy thời hưởng thụ sự quan tâm của đám huynh đệ tỷ muội quạ đen.
Bởi vì tao ngộ của Thái Ngọc, người Thái gia hiện tại nhìn đến con chim nào màu đen đều kinh hồn táng đảm.
Hắc Ửu Ửu mỗi ngày ở trong phòng Chúc Vi Sinh bay ra bay vào, số lần thường xuyên, thực mau bị người Thái gia người chú ý tới. Thời điểm Thái Ngọc đá văng cửa phòng Chúc Vi Sinh, Chúc Vi Sinh đang vẽ bùa, Hắc Ửu Ửu thì nằm chổng vó ngủ trên cửa sổ.
“Con quạ đen kia thế nhưng lại do mày nuôi!”
Thái Ngọc liếc mắt một cái liền nhận ra con quạ đen đang nằm trên cửa sổ chính là con bị hắn mắng lúc trước, hình thể nó quá lớn, khác biệt rõ ràng với mấy con quạ đen khác.
Thái Ngọc tức giận không thể kiềm chế vọt vào phòng, phía sau còn đi theo Thái Chí Minh, Đặng Nhã cùng mấy người hầu.
Chúc Vi Sinh thong thả ung dung gác phù bút xuống: “Là tôi nuôi, Phùng Dương không nói với các người sao?”
Làm người đi đón cậu, khẳng định Phùng Dương sẽ hướng người Thái gia báo cáo biểu hiện một đường này của cậu. Bất quá có lẽ là Hắc Ửu Ửu chỉ ở trên xe một đoạn thời gian, Phùng Dương cảm thấy không cần thiết nói, hoặc là chuyện không thuộc về nhân loại không thuộc thuộc phạm vi báo cáo của Phùng Dương. Tóm lại mấy ngày nay Chúc Vi Sinh trước sau không thấy Thái Ngọc tới tìm tra, liền đoán có khả năng Thái Ngọc hoàn toàn không biết ngày đó hắn đắc tội chính là con quạ đen cậu nuôi.
Hắc Ửu Ửu bị một chân kia của Thái Ngọc đánh thức, nó rũ rũ lông đứng lên, nhìn Thái Ngọc, rõ ràng phun ra hai chữ: “Ngu ngốc!”
Phản ứng của mấy người Thái Ngọc cùng Phùng Dương lúc trước giống nhau như đúc, bị Hắc Ửu Ửu đột nhiên mở miệng làm cho hoảng sợ.
Chúc Vi Sinh vuốt vuốt cái đầu béo của Hắc Ửu Ửu: “Học vẹt, có phải nghe ra đặc biệt rõ ràng không?”
Thái Ngọc: “……” Rõ ràng con mẹ mày!