Chương 1

Buổi sáng 9 giờ 25 phút, dưới chân núi thôn X, thành phố X.

Phùng Dương chạy thật xa lại đây đón người bực bội nhìn đồng hồ lần nữa. Cách thời gian gác điện thoại đã mau nửa giờ, vị đại thiếu gia chính quy của Thái gia nói ngay lập tức sẽ xuống núi lại trước sau không thấy bóng dáng đâu hết. Phùng Dương nhịn không được ở trong lòng thầm mắng, ngay cả cổng lớn Thái gia còn chưa tiến vào đâu đã bày ra cái giá của đại thiếu gia, một tiểu tử nghèo từ trong khe suối lớn lên, dựa vào đoán mệnh lừa tiền kiếm sống, cũng không ước lượng một chút xem chính mình có xứng hay không!

Muốn nói thì vị thiếu gia Thái gia này cũng thật là xui xẻo, rõ ràng xuất thân từ gia đình có tiền của, lúc sinh ra lại bị ôm sai. Từ đây giả thiếu gia được nuôi dưỡng chốn hào môn, hắn chân chính là phú nhị đại lại bị ném ở đường núi không thông, muốn tiến vào thành phố đều phải trèo đèo lội suối vượt qua thâm sơn cùng cốc, thoáng một cái liền mười tám năm.

Nhưng nếu nói hắn xui xẻo thì cũng không phải, trên người hắn giống như có chút vận khí. Đầu tuần trước có một blogger ngẫu nhiên đi ngang qua phụ cận thành này, bị vị thiếu gia đang bày quán đoán mệnh gọi lại, nói hắn có huyết quang tai ương. Trong video vì để lừa gạt blogger mua cho hắn tấm bùa hộ mệnh giá 200 đồng, hắn đem sự tình nói đến vô cùng mơ hồ nhưng bộ dạng đối phương lớn lên thật sự quá tốt, cư dân mạng nhìn đến video kia tuy rằng thẳng hô to ‘kẻ lừa đảo’ lại vẫn không chậm trễ bọn họ liếʍ bình.

Video này vừa khéo bị Thái Dập - thiếu gia Nhị phòng Thái gia nhìn thấy, hắn chú ý tới khuôn mặt thiếu niên trong video cùng người Thái gia cực kỳ tương tự, tâm sinh nghi hoặc, vừa tra một lúc liền phát hiện ra chân tướng thiếu gia Thái gia.

Hôm nay Phùng Dương tới đây chính là để đón đối phương trở về Thái gia. Sinh hoạt tại nơi bần cùng lạc hậu như vậy, vị thiếu gia chính quy này vừa nhìn hẳn cảm thấy rất khổ sở, nhưng hiện giờ thân thế được phát hiện, cũng xem như khổ tận cam lai.

Lần này đối phương trở về tựa hồ cũng không được người chờ mong, thậm chí giống như còn có chút bị người chán ghét, nhưng tóm lại vẫn là nòi giống Thái gia. Độ giàu có của Thái gia tuy không tính là ở tầng trên cùng nhưng từ kẽ tay tùy tiện lọt ra một chút cũng đủ cho đối phương hưởng thụ bất tận, so sánh như thế nào cũng mạnh hơn so với tiếp tục sinh sống ở địa phương nghèo khó này.

Phùng Dương trong lòng chua muốn chết, chuyện tốt như vậy sao lại không rơi xuống người hắn chứ. Trong lòng hắn đang bực bội, đường núi chật hẹp phía trước rốt cuộc truyền đến tiếng bước chân.

Thiếu niên tóc đen vai đeo balo chậm rãi xuất hiện chỗ ngoặt, ăn mặc thật đơn giản, áo thun, quần jean tẩy đến trắng bệch. Thiếu niên vóc dáng rất cao, dung mạo tú tuấn, làn da cũng trắng ngoài ý muốn.

Video kia Phùng Dương cũng có xem qua, lúc ấy hắn còn tưởng người quay video dùng filter mới làm cho thiếu niên kia vừa trắng vừa đẹp trai, không nghĩ tới người thật lại thực sự trắng như vậy, hơn nữa nhìn trong video đã đủ đẹp trai, không nghĩ tới bộ dáng hiện tại so với trong video còn muốn tốt hơn. Khó trách một video phổ phổ thông thông như vậy lại phát hỏa.

Phùng Dương trong lòng bốc lên ganh tỵ cơ hồ không ngăn được, lớn lên nhìn tốt thì thế nào, theo tư liệu Thái gia tra tới, vị thiếu gia này chính là một ngày đọc sách cũng không có, mà so sánh với hắn như thế nào cũng đều tốt nghiệp đại học.

Như vậy an ủi chính mình, chính là Phùng Dương chỉ cần tưởng tượng đến đối phương đầu thai tốt, bản thân mình lại gian khổ học tập, vất vả phấn đấu thật nhiều năm, người ta chỉ cần nhẹ nhàng như vậy đã đạt tới cuộc sống lý tưởng hắn lại thấy khó chịu. Thấy đối phương không nhanh không chậm từ đường núi bước ra tới, bộ dáng giống như tản bộ trên sân vắng, như vậy liền làm Phùng Dương tức giận trong lòng.

“Chúc thiếu gia, đến trễ cũng không phải thói quen tốt.” Phùng Dương âm dương quái khí nói: “Thái gia nhiều quy củ, không giống như thâm sơn cùng cốc bên này. Tôi chỉ là tiểu nhân vật, cậu trì hoãn cũng được thôi, chỉ là tới Thái gia rồi cậu vẫn còn như vậy liền sẽ bị người chê cười.”

Chúc Vi Sinh đưa di động ra, biểu tình vô tội: “Ngày hôm qua trong điện thoại anh nói 9 rưỡi ở dưới chân núi chờ anh.”

Đồng hồ trên di động biểu hiện rõ ràng, còn kém một phút nữa mới tới 9 giờ rưỡi. Cậu không đến trễ, là Phùng Dương tới sớm.

Phùng Dương lập tức cứng người lại. Đúng vậy, tối hôm qua thời điểm hắn liên hệ với Chúc Vi Sinh định ra thời gian là buổi sáng 9 giờ rưỡi. Hơn nữa hắn bởi vì bị sai khiến đi tới địa phương xa như vậy đón người, một đường bôn ba, trong lòng có chút tức giận, cho nên muốn để vị thiếu gia chân chính không được ưa thích này chờ đợi một phen, tính toán 10 giờ mới lại đây. Nhưng sáng nay hắn nhận được điện thoại, nói nhà ngoại của Chúc Vi Sinh, Đặng gia bên kia cũng phái người tới. Để tránh bị Đặng gia bắt lấy cớ nói này nói nọ, Phùng Dương không thể không nghe theo Thái gia phân phó, trước tiên lại đây đón người.

Vốn dĩ Phùng Dương cho rằng Chúc Vi Sinh nghèo đến độ muốn dựa vào đoán mệnh cho người ta lừa tiền, hiện giờ có cơ hội trở về nhà có giàu có, hắn nhất định sẽ nắm chặt lấy cơ hội. Cho nên vô luận chính mình khi nào đi qua, chỉ cần chính mình gọi một cuộc điện thoại, Chúc Vi Sinh liền sẽ không kịp chờ đợi mà từ trên núi chạy xuống. Không nghĩ tới đối phương ngoài miệng nói lập tức đi xuống lại thật sự để hắn đợi nửa tiếng, hắn ngược lại lại bị cho leo cây. Trong lòng Phùng Dương rất là không vui.

Lúc này, hắn chú ý tới túi áo thun bên trái Chúc Vi Sinh, chỗ gần trái tim có cái gì đó. Phùng Dương đảo mắt nhìn qua, tưởng là đồ trang trí quần áo này nọ nhưng nhìn kỹ lại là một tượng gỗ dài chừng bàn tay cùng một cái gì đó giống như người giấy. Tượng gỗ mập mạp giống con người, đứng thẳng trong túi áo, hai con mắt chăm chú nhìn hắn, làm Phùng Dương không hiểu sao cảm thấy căng thẳng.

Người giấy đứng bên cạnh tượng gỗ, hai tay nho nhỏ làm bằng giấy bám lấy túi áo. Hình thù người giấy này cũng thật kỳ quái, ngũ quan rõ ràng, một bộ dạng hướng ra bên ngoài tò mò nhìn xung quanh.

Cũng không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, thời điểm Phùng Dương nhìn người giấy, hắn có cảm giác đôi mắt người giấy chuyển động một chút. Phùng Dương bị hù muốn nhảy dựng, chớp chớp mắt lại nhìn xem, phát hiện người giấy vẫn bộ dáng kia, vẫn không nhúc nhích nắm lấy túi áo. Lúc này Phùng Dương mới nhớ tới chức nghiệp của Chúc Vi Sinh, ‘thần côn đoán mệnh lừa tiền’, tượng gỗ cùng người giấy này hẳn đều là đạo cụ hỗ trợ hắn lừa tiền.

“Giả thần giả quỷ……” Phùng Dương xoay người bước lên xe, xoa xoa trái tim bị dọa sợ của mình.

Sau khi Phùng Dương lên xe, ở nơi hắn không nhìn thấy, Chúc Vi Sinh dùng đầu ngón tay chọt chọt lên đầu người giấy nhỏ.

“Thành thật một chút.” Cậu thấp giọng nói.

Người giấy nhỏ bỗng nhiên động đậy, dùng hai tay ôm lấy đầu ngón tay Chúc Vi Sinh, đôi mắt nheo lại, người giấy nhỏ một bộ dáng lấy lòng, cọ cọ lên đầu ngón tay cậu.

Tượng gỗ bên cạnh cũng một lộc cộc lăn đến bên cạnh ngón tay Chúc Vi Sinh.

Chúc Vi Sinh lại sờ sờ tượng gỗ: “Mị Mị, ngươi cũng vậy.”

Lúc sau Chúc Vi Sinh mở cửa sau xe, bước lên xe. Thời điểm trước khi Phùng Dương khởi động xe, Chúc Vi Sinh xuyên qua cửa sổ xe, hướng không trung hô một tiếng: “Hắc Ửu Ửu.”

Gì nữa đây? Phùng Dương đang muốn hỏi Chúc Vi Sinh kêu cái gì, một bóng đen từ phía chân trời bỗng nhiên bay tới, hướng về phía đầu xe đáp xuống. Chúc Vi Sinh vươn tay ra, bóng đen chậm rãi giảm tốc độ, vẫy cánh, chậm rãi đáp lên cánh tay cậu.

Phùng Dương nhìn con chim cả người đen nhánh, giật mình nói: “Quạ?”

Chúc Vi Sinh: “Nói chính xác hơn là quạ đen.”

“Cậu nuôi sao?”

Chúc Vi Sinh gật đầu.

Phùng Dương tức khắc câm nín: “Quạ đen là động vật được bảo hộ đúng không?”

Nuôi dưỡng động vật được bảo hộ, vị thiếu gia này cũng thật là, quả nhiên người lớn lên ở nơi nghèo khó chính là thiếu kiến thức.

Chúc Vi Sinh: “Có giấy phép.”

Phùng Dương bĩu môi, thời điểm khởi động xe, hắn từ trong kính chiếu hậu nhìn đến con quạ kêu Hắc Ửu Ửu nhảy vào trong xe, không khỏi nói: “Nó sẽ không ị phân ở trong xe chứ?”

Mới vừa hỏi xong, Phùng Dương liền đối diện với cặp mắt quạ đen nhánh. Ngay sau đó quạ đen mở miệng ra, thế nhưng phát ra một câu tiếng người: “Nhìn cái gì, đồ ngu ngốc.”

Xe ở trên đường lượn một đường cong hình chữ S. Phùng Dương ổn định tay lái, mặt đầy mồ hôi lạnh: “Nó đang nói chuyện sao?!”

Chúc Vi Sinh nói: “Có rất nhiều loài chim biết bắt chước tiếng người, quạ đen cũng vậy.”

“Cạc cạc cạc……” Quạ đen phát ra tiếng động chói tai, giống như đang cười nhạo Phùng Dương.

Phùng Dương vừa mới bị quạ đen học tiếng người chọc cho hoảng sợ, thiếu chút nữa lao xe xuống vách núi, lúc này sinh phẫn nộ, cười lạnh: “Con chim biết mắng chửi người thô tục, tôi còn là lần đầu tiên nghe thấy, ngược lại coi như mở rộng kiến thức.”

Chúc Vi Sinh liếc mắt nhìn Hắc Ửu Ửu một cái. Hắc Ửu Ửu lập tức chột dạ rụt đầu lại, hai cái móng vuốt cũng dịch sang bên cạnh, cái đầu xù xù mập mạp uốn éo hướng ra ngoài cửa sổ, ra vẻ nghiêm túc thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ.

Ở thời điểm Phùng Dương không chú ý tới, tượng gỗ cùng người giấy nhỏ từ trong túi áo Chúc Vi Sinh nhảy ra tới, nhảy đến trên lưng Hắc Ửu Ửu, cùng Hắc Ửu Ửu cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng ba đứa còn châu đầu lại với nhau.

Xe chạy không bao lâu, Phùng Dương liền nổi da gà, hắn cảm giác trong xe giống như bỗng nhiên ngồi rất nhiều người, vẫn luôn có tiếng nói nhỏ vang lên bên tai n hưng mỗi lần hắn nhìn ra phía sau đều chỉ thấy mình Chúc Vi Sinh lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

*

Xe một đường chạy ra khỏi thôn, thẳng tiến sân bay.

Lúc xuống xe Phùng Dương không thấy con quạ đen làm người chán ghét kia đâu, khi nào bay đi hắn cũng chưa chú ý tới.

“Con chim kia của cậu đâu rồi?” Hắn hỏi.

Chúc Vi Sinh nói: “Đi nhờ xe rồi.”

Phùng Dương theo bản năng hỏi: “Ai?”

Chúc Vi Sinh đúng sự thật nói: “Âm sai.”

Phùng Dương câm nín: “Âm sai không phải là Hắc Bạch Vô Thường sao?”

Chúc Vi Sinh ngoài ý muốn: “Sao anh biết?”

Phùng Dương: “……” Bệnh tâm thần, giả bộ thần côn đến nghiện rồi sao, sao ngươi không nói Diêm Vương gia luôn đi!

Phùng Dương trợn trắng mắt ở phía trước dẫn đường.

Bốn tiếng sau, phi cơ đáp xuống M thị. Thái gia đã phái người tới tiếp đón bọn họ. Thái gia ở khu biệt thự lưng chừng núi, phong cảnh tuyệt đẹp lại an tĩnh, thời điểm xe ngừng ở cổng lớn biệt thự Thái gia, ngoài cửa chỉ đứng một mình quản gia. Hắn mịt mờ đánh giá Chúc Vi Sinh đang tò mò nhìn chung quanh, liếc mắt nhìn Phùng Dương một cái sau đó tiến lên giúp Chúc Vi Sinh xách túi.

Chúc Vi Sinh né sang một bên: “Ông không thể đυ.ng vào cái này.”

Đáy mắt quản gia hiện lên một chút không thoải mái, chỉ cảm thấy Chúc Vi Sinh không biết điều. Hắn thu hồi tay, cất tiếng nói nhàn nhạt: “Vậy Chúc thiếu gia, theo tôi đi vào thôi, tiên sinh bọn họ đã chờ cậu thật lâu.”

Chúc Vi Sinh không để ý thái độ lãnh đạm của quản gia, gật đầu.

Trong đại sảnh Thái gia, hai đám người chia ra ngồi hai bên trái phải rõ ràng. Lúc Chúc Vi Sinh đi vào đương nhiên bị mọi người nhìn chăm chú. Trên người Chúc Vi Sinh là áo thun trắng cùng quần jean năm trước mua ở vỉa hè trấn nhỏ đã giặt qua thật nhiều lần; giày đang mang cũng là mua nửa năm trước, mang thật nhiều lần. Ba lô trên tay cậu cũng đã dùng thật lâu, trước đó không bao lâu dây đeo còn bị đứt, Chúc Vi Sinh vì để tiết kiệm tiền liền tự mình vá lại. Ba lô là màu đen nhưng lúc ấy trong nhà chỉ còn sợi chỉ màu xanh lục cho nên sau khi vá xong, màu sắc sợi chỉ trên ba lô nhìn đặc biệt chói mắt.

Tóm lại ở trong mắt mọi người, thiếu niên trước mắt trừ bộ dáng lớn lên không tồi, các nơi khác đều lộ ra vẻ nghèo kiết hủ lậu. Trong mắt một số người hiện lên vẻ thất vọng cùng khinh bỉ, biểu tình một số người bắt đầu trở nên thả lỏng.

Chúc Vi Sinh không có nửa điểm co quắp vì bị đánh giá, cậu đem biểu cảm mọi người thu hết vào đáy mắt.

Đúng lúc này, bên phải sô pha, một người phụ nữ mặc váy đỏ bỗng nhiên chạy như bay lại đây, một tay đem Chúc Vi Sinh ôm lấy, thương tâm hô to: “Con trai của ta, rốt cuộc mẹ cũng nhìn thấy con rồi.”

Nữ sĩ mặc váy đỏ ở cánh tay Chúc Vi Sinh nơi nơi xoa bóp, mang theo tiếng nức nở thật mạnh: “Con đây là chịu bao nhiêu khổ sở chứ, nhìn mà xem, gầy đến như vậy, thật là làm mẹ đau lòng muốn chết.”

Chúc Vi Sinh chớp chớp mắt, người phụ nữ trước mắt gào khan nửa ngày nhưng hốc mắt nửa điểm hơi nước cũng không thấy, tiếng khóc khô quắt làm người khó có thể đồng tình, thật sự rất khó để thuyết phục Chúc Vi Sinh bà cùng người trong miệng bà nói giống nhau, đau lòng muốn chết.

“Được rồi, đừng diễn nữa!”

Hiển nhiên, có những người khác cũng suy nghĩ giống Chúc Vi Sinh. Theo tiếng quát mang theo vẻ không kiên nhẫn nhìn qua, tầm mắt Chúc Vi Sinh cùng một người đàn ông đối diện nhau. Đối phương chừng 46 – 47 tuổi, là trung tâm của nhóm người bên trái, chính là gia chủ Thái gia hiện nay, cũng là cha ruột của cậu - Thái Chí Minh.

Thái Chí Minh cau mày, liếc mắt nhìn Chúc Vi Sinh một cái, trong mắt mang theo vẻ không vui. Hắn hướng quản gia đứng bên cạnh, nói: “Dẫn nó đi lên phòng trước.”

Quản gia liền đi đến trước mặt Chúc Vi Sinh, hướng cậu thủ thế: “Chúc thiếu gia, cùng tôi lên lầu thôi.”

Chúc Vi Sinh không có dị nghị, cầm theo ba lô đi lên lầu.

Phía sau truyền đến tiếng nói chuyện không kiên nhẫn của Thái Chí Minh: “Nếu người đã trở lại, nói điều kiện của các người đi.”

Có người hừ lạnh: “Đem con trong giá thú ném xuống nông thôn, đem con tư sinh ôm lấy bên người tỉ mỉ giáo dưỡng. Thái Chí Minh, Đặng gia chúng tôi năm đó thật đã xem thường ông! Hôm nay ông không cho Đặng gia chúng tôi một câu trả lời vừa lòng, chuyện này đừng nghĩ nhẹ nhàng bóc qua!”

Giọng nói theo Chúc Vi Sinh đi lên lầu dần dần nhỏ xuống.

Chúc Vi Sinh đi theo quản gia lên lầu 3, cậu được bố trí ở phòng gần cầu thang. Cửa sổ phòng mở ra nhưng có thể nhìn ra lúc trước không có người ở đây, không thường xuyên thông gió, đi vào còn có thể nghe thấy hương vị ẩm mốc nhàn nhạt.

Quản gia đối với Chúc Vi Sinh thực có lệ, đơn giản giới thiệu một chút rồi đi xuống, để một mình Chúc Vi Sinh ở lại trong phòng thu thập hành lý. Chúc Vi Sinh đóng cửa phòng lại, mở ba lô ra. Bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng chó sủa. Cái này giống như kích phát cơ quan gì đó, người giấy cùng tượng gỗ trong ngực Chúc Vi Sinh lập tức xảy ra biến hóa. Một trận sương mù xám xịt mờ mịt từ trong tượng gỗ toát ra tới, ở không trung hình thành một đoàn sương mù có cái bụng tròn xoe, đầu tròn tròn nho nhỏ, tứ chi gầy gò không có mặt; người giấy nhỏ từ trong túi áo cậu nhảy ra tới, theo quần áo cậu hai ba cái bò xuống, treo ở vạt áo cậu chơi đánh đu.

“Vi Sinh, Vi Sinh!” Người giấy nhỏ nhỏ giọng, chỉ vào vị trí cửa sổ, ý bảo Chúc Vi Sinh đem nó đặt lên đó.

Đoàn sương mù cũng đang huyên thuyên nói chuyện, nhưng giọng nói của nó hàm hồ làm người nghe không rõ ràng, giống như đầu lưỡi không thẳng, cuối cùng “Nha” một tiếng làm kết cục, nâng người giấy nhỏ thổi tới cửa sổ. Người giấy nhỏ ngồi trong lòng ngực đoàn sương mù, một lớn một nhỏ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Người giấy nhỏ: “Miêu miêu?”

Đoàn sương mù: “Ăn ngon!”

Chúc Vi Sinh đi qua nhìn một cái. Cửa sổ phòng bên này gần ven đường, một lão thái thái đang dắt một con Samoyed từ bên cạnh đi qua.

“A Chỉ, đó là chó.”

Chúc Vi Sinh trước tiên hướng người giấy nhỏ nói, sau đó lại sờ sờ đầu đoàn sương mù: “Mị Mị, chó cùng mèo giống nhau, đều không thể ăn.”

Năm cậu mười tuổi, quỷ bằng hữu của sư phụ cảm thấy cậu hẳn nên có bạn chơi cùng, sư phụ liền đem người giấy nhỏ đưa cho cậu, Chúc Vi Sinh kêu nó là A Chỉ. A Chỉ đối với thế giới này nhận thức tương đối mơ hồ, hồi còn ở trong núi gặp qua mèo hoang một lần, từ đây về sau vô pháp tự kềm chế, thực say mê loại sinh vật có lông này, sau này nhìn cái gì có lông đều kêu là mèo, muốn sờ một cái.

Mị Mị lại là sơn mị, một loại tạp khí thành tinh trong núi. Thời điểm Chúc Vi Sinh mới gặp Mị Mị, nó mới sinh ra ý thức không bao lâu, đang đứng ở trong hỗn độn ngây thơ lại đói khát, khi đó Mị Mị từng muốn nếm thử cậu một ngụm, bất quá không thành công. Lúc sau Chúc Vi Sinh đem Mị Mị mang về, ở cùng cậu một chỗ, được sư phụ dạy dỗ nhiều năm, hiện giờ Mị Mị đã không ngây thơ giống ban đầu nhưng tâm trí lại giống như trẻ nhỏ ba tuổi, cái gì cũng muốn nuốt vào trong miệng nếm thử mùi vị.

Hắc Ửu Ửu là quỷ bằng hữu của sư phụ lúc sinh thời nuôi dưỡng, sau khi chết cũng đi theo hắn. Lão quỷ cho nó thân phận quỷ sai, thành một con chim dẫn hồn, dần dần hấp thụ âm khí, thành bán âm chi thể, thọ mệnh dài lâu. Lão quỷ trước khi đầu thai liền đem Hắc Ửu Ửu giao cho Chúc Vi Sinh.

Hắc Ửu Ửu, A Chỉ cùng Mị Mị đều là tiểu đồng bọn của Chúc Vi Sinh, là thân nhân của cậu.