Chương 6: Vết Nhơ Của Đỗ Gia!

nhóm dịch: bánh bao

Đỗ Thanh Miên tựa hồ không thích nói chuyện, nghe miệng bà ta nói một mình, ánh mắt cũng không chớp.

Diêu Thi Lam không dấu vết trợn trắng mắt, nghĩ thầm ranh con sống trên núi đúng là không ra gì cả, nếu muốn sau này có thể phát huy tác dụng, còn phải dạy dỗ điều giáo.

Tình tiết trên TV vẫn đang tiếp tục, nam chủ đã trừng phạt con gái tâm cơ thứ xuất, ống kính cắt đến cảnh đích nữ vừa rồi chịu thiệt: “Nói thứ xuất không lên được mặt sân khấu, con gái mà mang loại tâm tư rắn rết này, thật khiến người ta khinh thường...”

Tiếng cửa vang lên, lại có người từ bên ngoài trở về, Diêu Thi Lam dựa lưng vào sofa khẽ thẳng lưng, cười đến cũng thật lòng một chút: “Ninh Ninh về rồi à, hôm nay đi chơi có vui không?”

Đỗ Thanh Ninh vừa chuẩn bị đáp lại, nhìn thấy Đỗ Thanh Miên ngồi bên cạnh, nhìn lướt qua cô, bước chân dừng lại, lập tức mím môi.

Người trong nhà vốn cưng chiều cô ta, người bên ngoài cũng nịnh nọt cô ta, Đỗ Thanh Gia quanh năm ở bên ngoài không về nhà, Đỗ Thanh Miên từ nhỏ đã được ôm đi, cô ta chính là công chúa duy nhất của Đỗ gia. Bây giờ Đỗ Thanh Miên đã trở lại... Ánh mắt Đỗ Thanh Ninh đảo qua trên mặt cô, trong con ngươi mang theo không vui. Vì để không thể thua trận chiến ngày hôm nay, mà cô ta đặc biệt đi mua quần áo mới còn bảo dưỡng, nhưng Đỗ Thanh Miên trước mắt tuy mặc đồ như cái giẻ lau lại không hề thua kém chút nào...

Đương nhiên, cô ta thấy Đỗ Thanh Miên không vừa mắt tuyệt đối không chỉ vì chuyện này.



Ghen tị liếc nhìn gương mặt trắng bệch của cô, Đỗ Thanh Ninh nghe thấy mẹ mình giới thiệu: “Ninh Ninh, đây là Miên Miên, em gái con đấy.”

Đỗ Thanh Ninh cười lạnh: “Con chỉ có một người anh trai, cô em gái này từ đâu ra, mẹ, mẹ đừng bảo con nhận thân lung tung.”

Đỗ Thanh Miên thản nhiên nhìn lướt qua cô ta một cái, nói: “Sư phụ nói tôi chỉ có một chị gái, những thứ khác chưa từng nghe qua.”

Đỗ Thanh Ninh không bằng mẹ cô ta biết giả vờ mặt ngoài, thùng thuốc súng lập tức bị châm ngòi: “Bày sắc mặt này cho ai xem, ai thèm làm chị gái của cô chứ? Mau chân biến khỏi Đỗ gia như cô chị gái của cô đi! Đỗ gia không hoan nghênh cô!”

Đỗ Thanh Miên ngược lại không bị cô ta chọc giận, vẫn không chút thay đổi mở miệng: “Từ năm 1950, Hoa Hạ bắt đầu thực hiện chế độ một vợ một chồng, quy định nam nữ hai bên chỉ có thể có một người bạn đời, mẹ tôi tuy rằng không còn nữa, nhưng vẫn chưa ly hôn với ba tôi, không được Đỗ gia hoan nghênh chính là hai người.”

“Xác thực mà nói, sự tồn tại của các ngươi, là vết nhơ của Đỗ gia.”

Cô vừa dứt lời, ống kính phim trạch đấu kịch trên TV liền cắt đến phu nhân chính thất: “Yến hội cũng không lên được còn dám xúy người hãm hại con gái tôi, nhanh chóng bán ra ngoài đi, để cô ta thấy rõ phân lượng của mình, không ai nhắc nhở cô ta có khi còn dám lên trời!”

Lần này ngay cả sắc mặt Diêu Thi Lam cũng không tốt, thím Vương ở một bên nghe được run sợ, lại thấy Đỗ Thanh Miên duỗi chân ra, đá thùng rác về phía trước cho Đỗ Thanh Ninh xem: “Đạo phù này do cô đặt dưới giường đúng không?”.