Chương 3: Quan Tài Quỷ Dị!

Ánh sáng tầng hai tốt hơn rất nhiều, tầm nhìn cũng rất tốt, biệt thự Đỗ gia ở trong khu nhà giàu cũng thuộc loại ưu việt, từ bên trong cửa sổ nhìn ra ngoài, hồ nước sáng sủa, bóng râm như tranh vẽ.

Đỗ Thanh Miên bước đi rất chậm, đi qua mấy gian phòng, dừng lại ở một chỗ trong đó, vặn cửa đi vào, mắt to nhìn lướt qua nói: “Tôi muốn ở lại đây.”

Nói xong đã đi vào.

Thím Vương không nghĩ tới cô hành động dứt khoát như thế, gấp đến độ đổ mồ hôi trên đầu, vội vàng ngăn cản cô: “Tổ tông ơi, tiểu thư muốn ở đâu cũng được, nhưng đừng chiếm căn phòng này, đây là phòng của Tam tiểu thư, tính cách của cô ta ghê gớm, lát nữa về nhà có khi sẽ quậy tưng bừng!”

Đỗ Thanh Miên vốn chỉ đặt chiếc giường bọc vải bên cạnh, nghe vậy hỏi: “Cô ta có đánh được tôi không?”

...... Nhìn sức lực này của Tứ tiểu thư, đại khái là không.

Thím Vương thành thật lắc đầu.

Đỗ Thanh Miên lại hỏi: “Cô ta có bệnh bẩm sinh bị thương cơ thể không?”

Thím Vương lại lắc đầu.

Vì thế Đỗ Thanh Miên trực tiếp kéo giường trong phòng ra đặt ở cửa, nhấc "giường" của mình đặt ngay bên tường.



Tấm vải bọc trên ‘giường’ bị cô kéo lên, đồ vật bên trong lộ ra toàn cảnh, rõ ràng là một cái quan tài trông vừa quỷ dị lại tinh xảo. Quan tài nặng nề toàn thân đen nhánh, không giống như sơn, ngược lại giống như nó vốn đã mang theo màu sắc, mà trên đó sáng bóng lấp lánh, mặc dù bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu rọi, cũng không phản xạ ra chút ánh sáng nào. Những chi tiếc khác cũng tinh xảo đến quỷ phủ thần công, ngoại trừ nắp quan tài, chỗ nối tiếp hoàn toàn không có một tia khe hở, ngay cả góc cạnh được mài đến trơn bóng.

Thím Vương giật mình trợn to mắt, cái gì mà "giường" chứ, đó rõ ràng chính là một cái quan tài!

Thời gian chờ đợi vô cùng dày vò, thím Vương đã chứng kiến vô số lần Tam tiểu thư Đỗ Thanh Ninh nổi giận, lần này trực tiếp bị người ta ném ra khỏi giường, không khó tưởng tượng trong chốc lát cô ta sẽ ầm ĩ như thế nào.

Đỗ Thanh Miên thoạt nhìn cũng không có chút khẩn trương nào, ngồi trên sô pha xem TV, rất yên tĩnh.

Thím Vương nhịn không được mở miệng nhắc nhở cô: “Tứ tiểu thư, bằng không cô lấy quan tài kia ra trước đi? Tính tình Tam tỷ thật sự không tốt...”

Đỗ Thanh Miên nghiêng đầu nhìn về phía thím ấy, nói: “Sư phụ nói tôi mới là con gái chân chính của Đỗ gia, ngoại trừ chị tôi, những người còn lại đều không có tư cách cướp đồ với tôi.”

Thím Vương khẽ khựng lại.

Tuy có lý đấy, nhưng Đỗ Quốc Hoa bị liệt nằm trên giường mất đi ý thức, Đỗ gia đã sớm bị mẹ con Diêu Thi Lam nắm giữ, ai còn có thể thay Đỗ Thanh Miên làm chủ chứ?

Trừ phi Đỗ Quốc Hoa có thể hai mắt mở ra từ trên giường bệnh tỉnh lại.

Nhưng tình huống của ông Đỗ dễ nghe một chút gọi là không có ý thức, không dễ nghe chính là trạng thái người chết sống, bác sĩ nói duy trì nhịp tim cũng đã khó khăn lắm rồi, nếu muốn tỉnh lại... Quả thực là chuyện không thể nào xảy ra.