Chương 19: Há cảo nhân măng xắt hạt lựu và thịt

Chồng đưa ba chồng về nhà trước, Lý Hồng Vân gõ cửa của quán ăn đóng chặt cuối đường.

“Sư phụ, chúng tôi đã mời ông lão về.”

Lý Hồng Vân mang theo một túi rau củ: “Phương bắc có rất nhiều kỷ tử nhưng ở đây rất hiếm, thấy mấy quả này mềm nên tôi lấy một ít từ quê hương về, không tốn bao nhiêu tiền, một chút lòng thành mong ngài giữ lại ăn.”

Những quả kỷ tử mềm mại có đủ cành và lá mỏng, những mầm non theo mùa tươi tắn và mềm mại như vậy cũng là một thành phần quan trọng của mùa xuân.

Ánh mắt Diệp Tuyền sáng lên, cầm lấy chiếc túi: “Chúng ta đều là hàng xóm, dì gọi cháu là sư phụ thì quá xa lạ rồi.”

Lý Hồng Vân cười tươi hơn, đổi chủ đề: “Vậy, cô chủ Tiểu Diệp, khi nào thì khai trương?”

“Tối nay.” Diệp Tuyền nói.

“Buổi tối?” Lý Hồng Vân kinh ngạc lặp lại.

Bà định nói thật xui xẻo, có phải vì giấy chứng nhận vẫn chưa được cấp không thì phải nuốt lại lời.

Ôi, bà lo cái gì chứ, sư phụ còn phải để bà lo à?

Trong quán vẫn còn thoang thoảng mùi há cảo, Lý Hồng Vận hít một hơi.

“Tối nay cháu bán há cảo à? Bao nhiêu tiền? Dì muốn tám cái, chúc cháu làm ăn phát đạt!”

“Cảm ơn lời chúc của dì.”

Diệp Tuyền cười nói: “Món này ăn vào buổi sáng, nếu không vội thì hấp chín rồi ăn là ngon nhất. Ba cái chưa hấp giá ba tệ mỗi cái, khi nào dì ăn thì hấp mười phút.”

Du Tố Tố vén tấm rèm bếp có sơn hình chiếc nồi hấp lên, ôm một con mèo bẹt trong tay đi vào bếp rồi lấy ra chiếc hộp đã đóng gói.

Mặt trời ở ngay trên bầu trời, mở cửa làm đại sảnh sáng bừng lên nhưng quỷ cũng không sợ sệt mà đi.

“Lấy rồi lấy rồi!” Lý Hồng Vân cầm lấy hộp đóng gói, tay trầm xuống.

Nhìn qua màng trong suốt của hộp đóng gói, bà thấy chiếc há cáo lớn như bông hoa, bên trong có lớp vỏ mỏng có rất nhiều thịt và măng thái hạt lựu.

Lý Hồng Vân không khỏi kinh ngạc.

Lúc mới nghe giá, bà nghĩ hơi đắt, nhưng lại nghĩ đó là việc kinh doanh của Diệp Tuyền, bỏ ra nhiều chút cũng không sao, đến khi nhìn thấy đồ thật, bà mới nhận ra mình đã sai.

Há cảo gạo nếp ở một số nơi đã có giá hai tệ một cái, nhưng nguyên một cái đầy thịt lớn như vậy chỉ có giá ba nhân dân tệ? Cô làm không sợ lỗ hả?

Lý Hồng Vân suy nghĩ một chút, về nhà không lâu thì hấp há cảo lên.

Sau bữa trưa, các cụ già ra ngoài trò chuyện lại tụ tập với nhau.

Nhìn thấy Lý Hồng Vân mở cửa cửa hàng tiện lợi, một vị khách quen chào hỏi: “Sáng nay nhà tôi không còn giấm nữa mà chị không ở đây làm tôi phải chạy đi siêu thị bên kia mới mua được. Sao tự nhiên đóng cửa hàng vậy? Mới chạy về sao không ăn cơm mà chạy hổn hển như vậy làm gì?”

“Trong nhà xảy ra chuyện, thật sự muốn biết à?” Lý Hồng Vận thần bí nói, vừa lấy ra há cảo vừa ăn vừa trò chuyện: “Này, nói nhỏ thôi, tôi nói chị biết, cô chủ Diệp kia hơi bị bí ẩn đó…”

Có có chuyện để hóng nên lập tức có một đống người tụ tập trước cửa hàng tiện lợi, mang theo chiếc ghế đẩu nhỏ và một nắm hạt dưa.

Trong khi trò chuyện, Lý Hồng Vân ăn há cảo hết cái này đến cái khác. Mùi thơm tỏa ra nóng hổi thật quyến rũ, nhưng chỉ ngửi thôi chứ không nhìn thấy còn bình thường chứ ăn trước mặt họ vầy sao chịu nổi.

Có người không khỏi hỏi: “Cái này chị mua ở đâu?”

Chỉ chờ câu này thôi! Lý Hồng Vân mỉm cười chỉ về phía cuối đường: “Nơi đó á, hôm nay mở cửa, tôi nghĩ là còn nhiều đó chắc chắn chị đi buổi tối là có thể mua được!”

Quán ăn cuối phố đổi kính nên nhìn rất sáng sủa, gần đây không nghe thấy tiếng động nào về đêm, hình như không còn bị quỷ ám nữa.

“Vậy... đi xem xem?”

Diệp Tuyền còn chưa biết là cô đã tự hoàn thành việc khuyến mãi khai trương quán ăn, cô nằm bên cửa sổ, ánh nắng ấm áp khiến cô buồn ngủ.

Chờ người môi giới chạy ngược chạy xuôi làm xong giấy chứng nhận rồi quay lại phố Hỉ Nhạc.

Khi ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Tuyền vẫn đang ngủ say sau cửa sổ tầng hai, nhìn phong cảnh núi non phía xa đón ánh nắng gần đó, gã đột nhiên cảm thấy thế giới khác lạ.

Nhưng nghĩ đến việc hôm qua đột nhiên nhận được thông báo, gã đã tìm mọi cách để đẩy nhanh hồ sơ nhưng vẫn còn mấy ngày để hoàn thành nên hôm nay mới có được. Nếu không phải vì nỗ lực của gã thì cũng phải là nhờ cô chủ mới rồi.

Khuôn mặt oán trách của người môi giới lập tức tươi tỉnh hẳn.

Trước khi người môi giới gõ cửa gọi, Diệp Tuyền mở mắt ra, lười biếng nhìn xung quanh.

Cô rõ ràng sống ở đây rất tốt và không hề lo lắng về việc sống chung với quỷ.

Phía sau không có đèn nên tối quá không nhìn rõ, cửa sổ quá sáng, cả thân hình cô như đang ngồi giữa ánh sáng và bóng tối.

Người môi giới không khỏi nghĩ tới yêu cầu kỳ lạ của Diệp Tuyền khi mua quán ăn.

Những năm gần đây phố cổ càng ngày càng vắng vẻ, cho thuê nhà còn được chứ quán ăn, cửa hàng thì khó bán, làm ăn cũng khó.

Không dễ để có được một hợp đồng được ký chỉ trong vài phút, nhưng trong khi hỏi về vị trí và giá khu vực thì Diệp Tuyền chỉ yêu cầu một điều:

Đến gần núi Bạch Vân, càng gần càng tốt, nhưng không phải trên núi.

Truyền thuyết kể rằng ở Bạch Vân Quán có một cái giếng trấn quỷ. Hay là…

Người môi giới rùng mình. Bán được là được, kệ cô muốn làm gì thì làm!