Chương 12: Canh nấm tuyết

Kiều Vương được mẹ lôi về với vẻ mặt chán nản, ngoan ngoãn chào khách.

Cô bé bị ba mẹ che lại phía sau nên có tò mò thò đầu ra ngoài, sau khi nhìn kỹ hơn, cô bé nhận ra quỷ già có gì đó không ổn, miệng lặng lẽ há ra hình chữ O. Nếu không phải đã biết là sẽ chọc giận ba mẹ thì cô bé đã hét lên rồi.

Không phải là sợ, mà là - quỷ kìa! Là quỷ thật với thiên sư kìa! Ngầu quá đi mất!

Không giống như cô bé đầy tò mò không sợ trời không sợ đất, vợ chồng Lý Hồng Vân chỉ nóng lòng muốn tiễn quỷ già đi.

“Trẻ con ở nhà không hiểu chuyện, để sư phụ phải chê cười rồi.”

Lý Hồng Vân quay lại kéo tai con gái, ngượng ngùng xin lỗi, lập tức đổi chủ đề: “Nhờ có ngài mà chúng tôi mới có thể nói chuyện với quỷ già này.”

Lý Hồng Vân nháy mắt với chồng trước khi đuổi con gái đi, cầm chiếc phong bì màu đỏ mà ông đưa. Bà cầm thử, nó dày hơn chiếc lì xì màu đỏ bà đã chuẩn bị trước cho Diệp Tuyền, đó là sự thấu hiểu ngầm giữa vợ chồng nhiều năm.

Bà đưa lì xì màu đỏ bằng cả hai tay: “Chúng tôi nên làm thế nào để tiễn quỷ già đi ạ. Chỉ cần nói cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ làm!”

“Cháu sẽ đưa ông ta về. Người và quỷ khác nhau. Tuy ông ta đã khắc chế bản thân nhưng sống chung nửa năm vẫn có ảnh hưởng nhất định, mấy ngày nay ì đem đồ đạc phơi khô rồi đến chỗ đông người để giải trừ vận xui.”

Diệp Tuyền lấy tay chém vào trong không khí.

Mối liên kết trên người con quỷ tượng trưng cho cung phụng của một nhà ba người lặng lẽ bị ngắt đi, hình bóng vốn đã trong suốt của con quỷ già đột nhiên mờ đi một chút và trở nên hư vô hơn.

Mặc dù không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng gia đình ba người mơ hồ cảm thấy có gì đó mất đi rồi.

Diệp Tuyền liếc mắt nhìn quỷ già không quen với việc đột nhiên mất đi cung phụng, quỷ già lập tức đồng ý: “Vâng, tôi đi cùng sư phụ.’’

Diệp Tuyền lạnh lùng gật đầu, mở lì xì đỏ ra.

Trong lòng Lý Hồng Vân thắt lại, bà vừa mới lo lắng mình có phải là quá ít hay không, liền nghe thấy Diệp Tuyền nói: “Quá nhiều.”

Diệp Tuyền lấy ra hai tấm màu đỏ, nhẹ nhàng đặt lại lì xì đỏ còn căng phồng vào tay Lý Hồng Vân.

Trên môi cô gái nở một nụ cười dịu dàng: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, còn lại để nhiều làm việc hơn đi.”

“Được, được.” Lý Hồng Vân đồng ý: “Chúng ta cũng sẽ đốt vàng mã cho quỷ già.”

Bà nghĩ trường của con gái tình cờ có dự án hỗ trợ, nếu thấy không có vấn đề gì thì bà có thể quyên góp thêm, coi như tích đức cho cả nhà,

Kiều Quân do dự, mong đợi hỏi: “Sư phụ, ba tôi vẫn còn ở trong mộ ở quê hương phải không? Tôi có thể gặp lại ông ấy không?”

Quỷ già lắc đầu: “Tôi đã hai năm không gặp rồi. Còn đồ cũng thì... Ừm, tôi có thể cảm giác được một phần đã xuống đó rồi.”

Dù đã cố gắng hết sức để không ăn miễn phí nhưng cuối cùng lại bị nhận nhầm, còn lấy đồ cúng từ nhà người khác, quỷ già cảm thấy xấu hổ khi phải nói ra.

“Người và quỷ bị âm dương ngăn cách, không cần phải ép buộc. Quỷ ở lại thế giới loài người đối với họ hay ai khác đều không phải là chuyện tốt.” Diệp Tuyền hơi cụp mắt xuống, nhỏ giọng nhắc nhở.

Thế giới đang bước vào thời kỳ suy yếu của thời đại mạt pháp, lực lượng siêu nhiên đang dần suy yếu, mặc dù âm phủ sẽ không biến mất, nhưng khoảng cách giữa âm dương sẽ càng xa hơn. Xuống âm phủ rồi sẽ không ai trở lại được trần gian.

Chưa kể đến ảnh hưởng của âm khí đối với người sống, sau khi chết thì quỷ hồn của con người sẽ tồn tại trong bảy ngày đầu.

Đối với những người bất đắc dĩ ở lại, không đi đầu thai, sức mạnh của hồn phách còn sót lại ở trần gian sẽ dần hao mòn và ngày càng yếu đi, về cơ bản thì kết cục duy nhất là linh hồn sẽ hồn phi phách tán.

Quỷ già rất hiểu chuyện này.

“Tôi vẫn nhớ chiếc bình của cậu ở đâu và có thể chỉ đường cho cậu để tìm nó. Gia đình đã chưa có ý định di dời mộ nên hẳn sẽ bỏ tiền ra chọn chỗ tốt nhất. Tôi nói cho cậu biết, chúng tôi đều phải đầu thai nên làm cho to, cho đầy đủ cũng không ở được, đều là để người sống thấy để họ cảm thấy bớt áy náy thôi. Chỉ cần đừng dơ bẩn quá là được, như ở Hương Giang ý, người ta sống ở trong căn hộ nhỏ vẫn ổn.”

“Tôi chỉ nghe nói đến việc con cháu thành đạt trợ giúp hương khói tổ tiên chứ thực sự không hiểu chỉ việc chôn cất hoành tráng sẽ giúp ích được bao nhiêu. Phong thủy ở lăng mộ hoàng đế, đại tướng hẳn là tốt nhỉ? Sao giờ vẫn không có gì? Vì vậy, nếu con người không nỗ lực thì chôn cất tổ tiên ở đâu cũng vô ích.”