Chương 8

Giọng cô bé nghe rất vui vẻ, dường như ai ở bên cô bé cũng sẽ đều vui lây.

Hạ Từ: “Được.”

Hạ Hứa Nặc càng vui vẻ hơn. Cô bé luôn ghen tị với người bạn thân nhất của mình vì có chị gái. Bây giờ cô bé cũng có rồi!

Cô bé vội vàng hỏi địa chỉ của Hạ Từ: “Chị đợi em, chú Trần sẽ đưa em qua đó ngay.”

Hạ Từ cúp điện thoại, liền vội vã về nhà.

Cô từng ngồi trên xe hơi trước đây, nó chạy rất nhanh. Hạ Từ sợ Hạ Hứa Nặc đến trước, không muốn cô bé chờ lâu.

Nhưng, đã nửa tiếng sau khi về đến nhà, Hạ Từ vẫn không thấy Hạ Hứa Nặc.

Thay vào đó, lại nhận được một cuộc điện thoại lạnh lùng.

“Là Hạ Từ phải không?” Giọng ở đầu bên kia điện thoại vô cùng lạnh lẽo.

Không đợi Hạ Từ trả lời, đối phương đã nói tiếp: “Tao không biết tại sao mày lại liên lạc với con gái tao, nhưng tao không muốn mày làm phiền nó nữa. Con bé không giống mày, nó rất bận.”

Hạ Từ cầm điện thoại, vẻ mặt cũng dần dần lạnh xuống.

“Bố mày đưa mày về là vì tất cả người thân của mày đều đã chết. Mày là trách nhiệm của ông ấy, ông ấy không thể không quản. Mày phải nhớ rõ. Không phải ông ấy muốn đưa mày về để gia nhập cái nhà này. Mày nên biết điều, đừng làm ầm ĩ lên, tao cũng sẽ không làm gì mày. Mày sẽ không thiếu cơm ăn áo mặc. Nhưng tao khuyên mày đừng có bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào khác, mày vừa đến thành phố, khó tránh khỏi bị mê hoặc, lại ảo tưởng và ghen tị.”

“Tao không ngại nuôi thêm một đứa con nữa, cũng không ngại đưa mày về núi. Mày phải nhớ kỹ, đừng đến gần con gái tao, con bé là con bé, mày là mày, không hề giống nhau. Tao chỉ nói đến đây, nếu mày nghe hiểu thì chúng ta dễ nói chuyện, nếu không hiểu cũng không sao, tao sẽ đưa mày quay về.”

Lời bà ta bình tĩnh như một cuộc đối thoại, dễ dàng đặt lên đầu Hạ Từ những tội danh mà cô không nghĩ tới.

Đây là người thứ hai.

Người hôm qua cũng vậy.

Họ đều cảnh cáo cô đừng mơ tưởng được gia nhập gia đình này, đừng đến gần Hạ Hứa Nặc, để cô hiểu cô và Hạ Hứa Nặc khác nhau.

Rất kỳ quái.

Hạ Từ không tủi thân cũng không tức giận, cô chỉ cảm thấy những người này thật kỳ lạ.

Nói một số điều kỳ quái và tức giận vô cớ.

Hạ Từ không thể đoán ra được nên quay trở lại căn phòng nhỏ của mình để mày mò chiếc lọ nhỏ. Cục cưng mà cô coi trọng nhất đã lớn rồi, nuôi thêm vài ngày nữa sẽ có thể ra ngoài với cô!

...

Đêm đã khuya.

Hạ Từ ngồi trước cửa sổ lồi, ánh trăng lặng lẽ chiếu lên người cô.

Xa xa, một người phụ nữ mặc váy đỏ ngồi trên cây, đôi mắt đen đẫm huyết lệ.

Hạ Từ nhìn cô ta, phát hiện người phụ nữ áo đỏ đang mấp máy miệng hát. Tóc cô ta cũng dài ra theo, sắp chạm tới cửa sổ tòa nhà bên cạnh.

Mái tóc mỏng và dài giống như mạng nhện giăng ra, dệt thành một cây cầu, dần dần mở rộng phạm vi của người phụ nữ mặc áo đỏ.

Người phụ nữ bay về phía cửa sổ được che bởi mái tóc của mình.

Hạ Từ mở cửa sổ ra: “Chị ơi, chào buổi tối.”

Ma nữ trước tiên sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm đứa trẻ bên cửa sổ.