Chương 6

“Thằng bé vừa rồi là ai vậy?”

Hạ Từ lắc đầu, cô quả thực không biết tên người nọ.

Dì Trương cau mày, bôi thuốc xong liền gọi điện cho Hạ Văn Sơn.



Tại một rừng cây trong công viên ở thành phố Lâm Giang

Hà Kỳ đang ngồi trên ghế gọi điện thoại, Thang Nguyên đang xử lý món thịt nướng trên bếp sắt.

Cách đó không xa, một thanh niên đeo mặt nạ hí khúc dựa vào lan can, rắc vụn bánh trong tay cho cá ăn. Bà lão đi chậm rãi tới cùng con chó của mình. Xa hơn một chút, một người phụ nữ tóc xoăn đi giày cao gót đang mắng chồng. Người chồng bị hai cái tát vào mặt ấm ức xách túi rời đi.

Chỉ cần một cái nhìn là có thể xâu chuỗi những thứ tưởng chừng như không liên quan lại với nhau.

Bà lão ngã xuống vì con chó chạy quá nhanh. Người phụ nữ tóc xoăn đỡ bà lão dậy nhưng sức lực không đủ nên chàng thanh niên cho cá ăn cũng đến giúp.

Hà Kỳ nhường chỗ cho bà cụ bị đau chân, Thang Nguyên mang ra một bình giữ nhiệt từ bên cạnh lò nướng và một cái cốc dùng một lần.

Mấy người đến với nhau rất tự nhiên.

Thông qua ánh mắt trao đổi, tất cả đều xác nhận được danh tính của đối phương.

Hà Kỳ triệu hoán hệ thống, liếc nhìn những chấm màu xanh tụ lại một điểm, đưa tay ra thể hiện tình hữu nghị.

Anh ta chủ động giới thiệu bản thân: “Tôi là Hà Kỳ, thân phận của tôi ở vị diện này là một lập trình viên. Cậu ấy là Thang Nguyên, một nghệ sĩ.”

Bà cụ: “Gọi tôi là bà Khương.”

Người phụ nữ tóc xoăn đang tự thắt bím tóc: “Tống Giai Ngưng, uầy, là bà nội trợ.”

Thang Nguyên buồn cười: “Người đàn ông vừa rồi là chồng được phát ở thế giới này của cô à?”

Tống Giai Ngưng nghiêng đầu, nhướng mày: “Là một tên khốn, ngày mai tôi sẽ đến cục dân chính đá hắn.”

Thanh niên đeo mặt nạ rất im lặng, cho đến khi mọi người giới thiệu xong hắn mới lên tiếng: “Lâm Gia Niên, đạo sĩ.”

Thang Nguyên: “Đúng là nghề gì cũng có.”

Tống Giai Ngưng: “Tiểu đạo sĩ, cởi mặt nạ ra đi, chúng ta đều cùng một đội, không phải ngại.”

Thang Nguyên bị bắt phải nuôi tóc dài, nên có lẽ rất hiểu Lâm Gia Niên.

“Chắc là một yêu cầu kỹ năng.” Anh nói.

Lâm Gia Niên do dự: “Cũng không phải... Tôi chỉ cảm thấy không nên tháo mặt nạ ra, vì sẽ ảnh hưởng đến tiến độ nhiệm vụ.”

Tống Giai Ngưng càng tò mò hơn, đáng tiếc bị Hà Kỳ ngắt lời.

Hà Kỳ chỉ vào bản đồ do hệ thống tạo ra: “Ngoại trừ một người chơi gặp việc đột xuất chưa thể đến kịp, chấm xanh của cô ấy đang lơ lửng bên ngoài. Những chấm xanh khác đều đã tụ lại ở đây.”

Mọi người nhìn vào các chấm màu xanh tụ lại tại vị trí của họ trên bản đồ.

Có sáu cái.

Những người chơi nhìn nhau.

Bọn họ chỉ có năm người.

Điều này thật đáng sợ.

Thang Nguyên: “Đây là thế giới huyền học, có lẽ đồng đội cuối cùng là quỷ?”

Lâm Gia Niên lập tức bác bỏ ý kiến

của Thang Nguyên: “Bên cạnh chúng ta không có quỷ.”

Đây là tố chất cơ bản của năng lực Đạo sĩ.

Hắn vẫn có chút ngại, sợ Thang Nguyên sẽ tức giận, nên liếc nhìn anh mấy lần.

Thang Nguyên tùy tiện, chẳng để tâm chút nào.

Hà Kỳ và bà Khương đều nhìn con chó đang thè lưỡi dưới chân Bà Khương.