Chương 5

Tuy nhiên, Hạ Chu không ngờ rằng Hạ Văn Sơn lại hành động nhanh như vậy.

Trước khi mọi người kịp phản ứng, đã đưa Hạ Từ đến thành phố Lâm Giang. Khi cậu biết tin thì bọn họ đã đi được nửa đường.

“Điện thoại di động?”

Kẻ cầm đầu lại nói như vậy với cậu.

Hạ Chu mơ hồ nhưng sắc mặt lại âm trầm. Có phải cô đang xin số điện thoại của mình không?

Cậu không trả lời Hạ Từ, dùng ánh mắt cực kỳ không thiện cảm nhìn cô.

Khuôn mặt của Hạ Từ không giống bất kỳ thành viên nào trong nhà họ Hạ, vừa nhìn đã biết là lớn lên giống mẹ. Trên tay đeo một chùm vòng bạc cũ kỹ, dính đầy bùn đất. Quả nhiên đến từ nông thôn.

“Mày là Hạ Từ?” Hạ Chu biết còn cố ý hỏi.

Hạ Từ nhìn cậu, rồi gật đầu.

Hạ Chu liếc nhìn bảo mẫu vẫn đang ở trong bếp, nắm lấy cổ tay Hạ Từ, gần như muốn nhấc cô lên.

Hạ Từ cảm thấy tay đau quá, nhưng cô không la lên, chỉ nhìn Hạ Chu, như muốn đoán ra ý đồ của cậu.

“Tao khuyên mày không nên mộng tưởng,” Cậu lạnh lùng nói: “Đừng tới làm phiền nhà tao. Nhà họ Hạ không có ai tên Hạ Từ, em tao cũng chỉ có mỗi Hạ Hứa Nặc.”

Hạ Từ: “Anh là ai?”

Hạ Chu khựng lại, một giây sau, trong ngực cậu có thứ gì đó gọi là xấu hổ và tức giận bùng nổ.

Cậu ở đây diễu võ giương oai, nhưng đối phương thậm chí còn không biết cậu là ai, chỉ cảm thấy khó hiểu. Ý nghĩ như vậy khiến Hạ Chu nổi giận, càng thêm mạnh tay.

Đôi mắt đen sáng ngời của Hạ Từ bình tĩnh nhìn cậu, không nhúc nhích, nhưng ngón tay lại nhanh chóng chạm vào làn da của Hạ Chu.

Chỗ bị Hạ Chu điểm qua, đột nhiên kịch liệt đau đớn.

Hạ Từ lập tức nắm lấy cổ tay cậu.

Bàn tay trắng nhỏ xíu xiu nhưng lại khiến Hạ Chu không thể động đậy được.

Cậu nhìn Hạ Từ như thể gặp quỷ. Vì cổ tay bị ai đó vặn chặt, chỉ có thể cúi người, nên Hạ Chu không thể nhìn xuống Hạ Từ được nữa.

Trước mắt cậu chỉ là một cô bé suy yếu với sắc mặt tái nhợt.

Trong mắt cô bé còn mang theo nghi ngờ thăm dò, như thể không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng những ngón tay chụp trên cổ tay cậu vẫn không buông ra, giữ chặt cậu tại chỗ.

“Buông tao ra.” Hạ Chu nghiến răng, nhìn chằm chằm Hạ Từ.

Hạ Từ buông tay ra, lùi lại một bước.

Hạ Chu vừa kinh ngạc vừa bối rối, nhưng vẫn lạnh mặt nhìn Hạ Từ.

Bảo mẫu Trương cuối cùng cũng tìm thấy Hạ Từ ở cửa, dường như cô bé đang mâu thuẫn với ai đó, dì ấy lập tức sải bước tới. Người thiếu niên cao gầy nổi giận đùng đùng, trong khi cô con gái của ông chủ đang cụp mắt, xoa xoa cổ tay.

Trên cổ tay vừa đỏ vừa xanh, rõ ràng đã bị người ta bóp mạnh tạo thành.

“Cậu là ai? Làm gì vậy?” Dì Trương chặn Hạ Từ ở phía sau.

Hạ Chu phớt lờ Dì Trương, nhìn thẳng vào Hạ Từ.

Cô bé ngước mắt, nhìn cậu không chút biểu tình.

Hạ Chu gật đầu: “Mày được lắm, tao nhớ kỹ mày rồi.” Nhìn như một cái bánh bao, nhưng lại cất giấu lòng dạ hiểm độc.

Dì Trương không biết Hạ Chu cũng là con của Hạ Văn Sơn, Hạ Chu cũng không chủ động nhắc tới, dì ấy trừng mắt nhìn cậu.

Hạ Chu không nói một lời rời đi, Dì Trương dẫn Hạ Từ đến bên giường, bôi thuốc cho cô.