Chương 45

“Hạ Từ,” Ông ấy cố nén sợ hãi và khó chịu, nắm lấy cổ tay Hạ Từ nhét cô vào trong xe: “Bố dẫn con đi dọn dẹp mớ hỗn độn không sạch sẽ này.”

Ông ấy quyết không cho phép giữ lại người của nhà họ Hạ có dòng máu bị vấy bẩn bởi dấu vết của bộ tộc kinh tởm đó.

Hạ Từ cắn răng, trong lòng đau đớn khủng khϊếp: “Bọn họ không phải thứ không sạch sẽ! Bố đừng nói bậy!”

Những con tiểu trùng đều là bạn của cô, là những người bạn duy nhất của cô từ nhỏ đến giờ! Chỉ có tiểu trùng chịu chơi với cô, chúng không phải là đồ bẩn thỉu!

Hạ Từ lớn lên chỉ có những tiểu trùng này mà thôi.

“Mọi người đều nói bậy!”

Hạ Từ khóc, cố gắng rút tay lại.

Bà ngoại đã sai rồi, bọn họ đều là người xấu! Bọn họ mắng tiểu trùng!

Họ không thích Từ Bảo chút nào!

Đôi tay nhỏ bé của Hạ Từ vô dụng trước mặt Hạ Văn Sơn, sức lực không đáng nhắc đến.

“Hạ Từ! Đừng khóc lóc om sòm!” Hạ Văn Sơn lạnh lùng nói.

Hạ Từ rêи ɾỉ, cắn vào tay ông ấy.

Hạ Văn Sơn đau đớn buông tay, trên bàn tay có một vết cắn đẫm máu.

Hạ Từ tận dụng vài giây này đẩy cửa xe, điên cuồng chạy đi.

Trốn!

Chạy trốn đến đâu cũng được.

Đừng để bị kẻ xấu bắt.

Bọn họ muốn gϊếŧ chết tiểu trùng. Bọn họ không muốn để cho Từ Bảo một người bạn nào!

Hạ Từ khóc nức nở, không ngừng chạy.

Hạ Văn Sơn không nói một lời, ôm Hạ Hứa Nặc trở về nhà, nhờ bảo mẫu chăm sóc Hạ Hứa Nặc rồi bật điện thoại lên.

Với đôi chân ngắn ngủn của Hạ Từ, dù có chạy cỡ nào cũng không thể thoát khỏi khu biệt thự này.

Cộng đồng nơi họ ở là nơi nổi tiếng của những người giàu có ở Thành phố Lâm Giang, không nói những cái khác, khả năng an ninh ở đây thuộc hàng hạng nhất, camera giám sát ở khắp mọi nơi.

Hạ Từ có chạy hết hơi cũng không thoát được.

Ông ấy tuyệt đối sẽ không để một quỷ vật giống như cơn ác mộng xuất hiện trong đời mình nữa.

Vì Hạ Từ là con gái của mình, nên đó là quyết định của ông ấy!

...

Hạ Từ chạy rất nhanh, áo khoác trên người cũng nhăn nhúm. Gió liên tục thổi qua khuôn mặt đầy nước mắt của cô bé, nhiệt độ cơ thể tăng lên, khiến mặt cô đỏ bừng.

Cô đi đến một góc nhỏ không có người ngồi xuống, cho là bụi cây cao bằng nửa người có thể che giấu mình.

“Đều là người xấu, đều là lừa đảo.” Hạ Từ không ngăn được nước mắt.

Thầy tin học đã nói dối cô. Cô nói với bố sẽ học tập chăm chỉ nhưng bố vẫn ghét cô.

Chẳng có tác dụng gì.

Tất cả bọn họ đều đang gạt cô. Bà ngoại cũng gạt cô.

Không ai yêu Từ Bảo chút nào, không ai thích Từ Bảo cả.

“Bà ngoại,” Hạ Từ đưa tay áo vào miệng cắn, khóc đến choáng váng: “Từ Bảo rất nhớ bà. Bà ơi, bà ra xem Từ Bảo có được không. Từ Bảo nhớ bà lắm...”

Những tiểu trùng trong ống quần từ từ bò lên theo cổ áo, bò lên má Hạ Từ, từ xa nhìn lại, những con bọ đó hợp thành một bàn tay to lớn, như đang vuốt ve Hạ Từ.

Hạ Từ kìm nước mắt: “Các cậu chạy đi, chạy nhanh đi! Ông ấy sẽ tới bắt chúng ta. Tớ không muốn các cậu biến mất.”

Đám tiểu trùng không đi.

Hạ Từ càng khóc lớn hơn.

Những tiểu trùng đành phải rời đi.

Trời gần tối rồi. Hạ Từ cảm thấy Hạ Văn Sơn sẽ không tới bắt cô nữa, liền xoa xoa nước mắt, muốn đứng dậy.

Ngồi xổm hồi lâu hai chân cô tê dại, Hạ Từ ngã xuống, bùn đất và lá cây dính vào quần áo, trông vô cùng chật vật.

“Nhóc con làm gì ở đây?”

Đột nhiên trên đầu có ai đó nói chuyện.

Hạ Từ chỉ nhìn thấy một đôi giày cao gót màu đỏ trước mặt.

Người nọ ngồi xổm xuống, mái tóc gợn sóng khoa trương xõa xuống, cô ta tháo kính râm ra, đôi mắt dài sáng như mắt hồ ly: “Khóc thảm thương thế, chị cũng đau lòng, có muốn về nhà với chị không?”

Bùi Nghi Bân nhếch môi cười, ngón tay trắng nõn mềm mại lau đi vết bẩn trên mặt Hạ Từ: “Chị thích nhất trẻ con xinh đẹp.”