Chương 4

Hạ Văn Sơn cho rằng mình nghe lầm, quay đầu nhìn về phía Hạ Từ.

Hạ Từ: "Đừng ném đi."

Hạ Văn Sơn quan sát cô một lúc lâu, cuối cùng nói: "Vậy thì con tự quyết định đi."

Ông ấy cầm một ít tiền đưa cho Hạ Từ: Muốn mua gì thì mua, không đủ thì nói với ba. Đợi chút nữa ba sẽ nhờ người đưa điện thoại cho con."

Hạ Từ ngẩng đầu, nhìn ông ấy.

Cho đến khi Hạ Văn Sơn đi tới trước cửa, chuẩn bị rời đi, cô vẫn không nói một lời, chỉ nhìn ông ấy.

Hạ Văn Sơn thở dài một hơi, thế nhưng lại bất ngờ quay lại xoa đầu Hạ Từ.

Tay của ông ấy cứng ngắc, ông ấy cũng cảm nhận được cái đầu nhỏ của Hạ Từ cũng cứng ngắc dưới lòng bàn tay mình.

Hạ Văn Sơn đang định thu tay về, không ngờ đầu Hạ Từ lại cọ cọ bàn tay của mình.

Tóc của cô rất mềm mại, dáng người cũng nho nhỏ, giống như một món đồ sứ tinh xảo, nhẹ nhàng chạm vào cũng sẽ vỡ vụn.

"Cảm ơn." Hạ Từ dừng một chút, thử nói ra một từ mà trước đây cô chưa từng nói ra.

"Ba ba."

Hạ Văn Sơn sờ sờ đỉnh đầu Hạ Từ.

Sau khi Hạ Văn Sơn rời đi, mẹ Trương ở phòng bếp nấu cơm, còn Hạ Từ đi vào phòng của cô.

Có thể thấy căn phòng đã được sắp xếp chu đáo.

Hạ Từ khóa cửa lại, mở túi vải nhỏ mà mình đeo dọc đường ra.

Bên trong có rất nhiều bình lọ, không lớn bằng bàn tay, Hạ Từ cũng không cảm thấy mệt mỏi chút nào. Cô xếp các lọ trước giường, rồi cẩn thận bỏ những bông hoa khô và thảo dược trong túi vào các lọ gốm đã được niêm phong cẩn thận.

Hạ Từ làm xong mọi việc, giấu tất cả các lọ gốm dưới gầm giường.

Lúc này chuông cửa vang lên.

Mẹ Trương bận rộn trong bếp không nghe thấy, Hạ Từ từ trong phòng mình đi ra mở cửa.

Cô đoán đó là người đến đưa điện thoại mà Hà Văn Sơn đã nói.

Mở cửa, người đứng ngoài lại là một thiếu niên cao ráo, đẹp trai.

Điều kỳ lạ là, khuôn mặt người này đầy vẻ giận dữ.

Hạ Từ sửng sốt một chút, vươn tay về phía anh.

Điện thoại di động?

Sắc mặt thiếu niên càng tối sầm lại.

Hạ Chu đã sớm biết bố có một đứa con ở bên ngoài, thậm chí cậu còn biết sớm hơn cả mẹ.

Đó là một ngày cuối tuần khi cậu ra ngoài với bố, nghe thấy bố nói chuyện điện thoại với một bà lão. Bà lão nhờ bố đưa cô con gái ông ấy đã bỏ ở ngoài đi, nhưng ông ấy không muốn đồng ý.

Bà lão kia nói nếu cô bé ở lại trên núi thì chỉ có một con đường chết.

Cậu không hiểu tại sao bố lại tin chuyện ma quỷ của bà lão, rồi đồng ý.

Hạ Chu không ngây thơ như Hạ Hứa Nặc chỉ cảm thấy mình có thêm một người chị, liền thể hiện hết sự chân thành với người khác. Trải nghiệm bị bắt nạt khi còn bé đã khiến cậu suy nghĩ nhiều hơn những đứa trẻ khác.

Cậu trả tiền cho người đi tìm hiểu thông tin.

Con gái lớn của bố tên là Hạ Từ, chỉ hơn Hạ Hứa Nặc một tuổi. Còn bà lão họ Trương là bà ngoại của Hạ Từ. Khi Trương Vĩ qua đời, Hạ Từ vẫn biểu hiện như thường, không rơi một giọt nước mắt nào.

Hạ Chu cảm thấy đáng sợ, càng thêm phòng bị.

Cậu nghĩ không được để kẻ ngoại lai này vào nhà mình. Sự tồn tại của cô là một tổn hại không thể xóa nhòa đối với gia đình bọn họ. Đặc biệt là với Hạ Hứa Nặc ngây thơ.