Chương 37

Đưa về nhà...

Hạ Văn Sơn nghĩ đến hôm nay vợ mình đến thành phố bên cạnh dự tiệc với bố mẹ vợ, nhấc ngón tay khỏi bàn: “Hôm nay chị Hạ Từ của con không có người chăm sóc, bố đưa chị ấy về nhà nghỉ một đêm, Hứa Nặc có đồng ý không?”

Hạ Hứa Nặc ngạc nhiên nói: “Thật sao!?”

Không đợi Hạ Văn Sơn đáp lại, cô bé vội vàng nói: “Đồng ý! Con thích chị Hạ Từ!”

Nụ cười của Hạ Văn Sơn trở nên dịu dàng hơn: “Vậy sau giờ tan học bố sẽ đón Hạ Từ về. Hứa Nặc ở trong sơn trang của Trang tiên sinh phải ngoan đó, bố sẽ đón con sau khi đón chị Hạ Từ.”

Hạ Hứa Nặc vui vẻ đồng ý.

...

Phùng Tử Tuấn bị giáo viên mắng vì cho Hạ Từ chép bài hôm qua. Hôm nay cậu lại không nói chuyện với Hạ Từ nữa.

Hạ Từ vẫn như cũ không làm bài tập nên bị giáo viên chủ nhiệm xách đến văn phòng trong tiết tự học cuối cùng vào buổi chiều.

“Hạ Từ!” Cô chủ nhiệm hết sức nghiêm túc: “Lấy vở bài tập ra, ở trong văn phòng làm, nếu không biết thì hỏi thầy Hà, làm không xong không được phép về nhà!”

Hà Kỳ quay chiếc ghế xoay lại, mỉm cười với Hạ Từ.

Hôm nay buổi chiều không có tiết nên cô chủ nhiệm nhờ anh ta dạy kèm cho Hạ Từ.

Mới đêm qua, các người chơi đã cùng nhau thảo luận, thay đổi chiến lược.

Vì rõ ràng là ma nữ không thể bị gϊếŧ nên cần ẩn nấp bên cạnh ma nữ, lấy được lòng tin của cô ta, hiểu rõ điểm yếu của ma nữ rồi đánh một đòn quyết định.

Hạ Từ đau đớn kéo chiếc ghế từ trong góc, lấy một cây bút đen dài, bắt đầu viết.

Tuy nhiên, cô đã suy nghĩ về câu hỏi đầu tiên trong năm phút, mờ mịt ngẩng đầu, đưa cho Hà Kỳ bài tập trống không.

“Thầy ơi, em không biết làm.”

Hà Kỳ: “Không hiểu chỗ nào?”

Hạ Từ: “Chỗ nào cũng không hiểu”

Hà Kỳ: “...”

Anh ta thực sự đã tự chuốc khổ vào mình.

Hà Kỳ giống một lão nông cần cù, vất vả dùng hết cuống họng của mình để cầy cấy trên sa mạc văn hóa của Hạ Từ.

Hạ Từ chỉ im lặng nghe, không nói.

Hà Kỳ thở phào nhưng vẫn hơi không quen: “Còn gì muốn hỏi về câu này nữa không?”

Hạ Từ suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Thầy ơi, làm sao có thể khiến mọi người thích mình?”

Tại sao: ?

Mất công giảng giải con bé đều không nghe vào đầu!

Hà Kỳ cuộn quyển tập lại, gõ vào đầu Hạ Từ: “Đừng nghĩ những thứ này! Hiện tại đang là giờ học!”

Hạ Từ chớp mắt, cúi đầu dùng bút điền bài tập về nhà, cực kỳ ngoan.

“Tại sao lại hỏi câu hỏi này?”

Ban đầu cô nghĩ thầy tin học sẽ phớt lờ mình, nhưng không ngờ rằng thầy đợi cô làm xong câu hỏi đầu tiên mới mở miệng.

Hạ Từ đặt bút xuống: “Hình như em rất dễ làm người khác khó chịu. Mọi người đều sẽ ghét em, đều sẽ… bỏ rơi em. Thầy ơi, em không có ý chọc họ tức giận đâu.”

“Em thực sự không làm vậy. Em chỉ muốn giúp bọn họ.”

Hạ Từ mím môi, nước mắt chực trào ra.

“Em nghĩ làm như vậy mọi người sẽ sẵn lòng làm bạn với em.”

Hà Kỳ liếc mắt liền biết cô bé này sắp khóc.

Anh ta thầm nghĩ không ổn.

Cho dù những cửa ải kinh dị hay trong bệnh viện, Hà Kỳ đều có thể tự do ra vào, nhưng trước tình huống hiện tại thực sự bất lực.