Chương 34

Đúng là cậu đã tới chỗ Hạ Từ trước.

Chính Hạ Chu là người ra tay trước, không phân nặng nhẹ.

Cố Diêu lập tức hiểu, Hạ Chu không nói dối bà ấy, chỉ che giấu một phần sự thật mà thôi.

Cố Diêu tức giận dùng gối trên ghế sofa đánh cậu.

Hạ Chu không hề né tránh, cụp mi xuống nói: “Mẹ, con sai rồi.”

Cố Diêu cũng không nói rằng bà ấy và Hạ Văn Sơn đã cãi nhau to vì chuyện Hạ Chu che giấu, bà ấy buồn bã và thất vọng, chỉ vào Hạ Chu: “Đừng để chuyện đó xảy ra nữa, mẹ ghét cái thứ do người phụ nữ bên ngoài sinh ra đó, nhưng không có nghĩa là mẹ muốn con lãng phí thời gian tham gia vào.”

“Mục đích bồi dưỡng con là để con trở thành người có năng lực, không phải để con đi chặn cửa nhà một con nhãi!”

Vừa nói, Cố Diêu vừa dựa vào ghế sofa thở hổn hển.

Hạ Chu vội vàng tiến tới nắm tay Cố Diêu nhưng bị Cố Diêu đẩy ra.

“Mẹ...” Hạ Chu trông như một chú chó con bị thương.

Hạ Hứa Nặc không biết từ đâu chạy ra, khóc lóc, không biết đã nghe được bao lâu: “Mẹ ơi, anh ơi, đừng cãi nhau!”

Hai người sững sờ khi nhìn thấy Hạ Hứa Nặc.

“Mẹ và anh trai không cãi nhau.” Cố Diêu nhanh chóng ôm lấy cô bé.

Hạ Chu cũng nở nụ cười an ủi em gái.

Những giọt nước mắt trên mặt Hạ Hứa Nặc đã được Cố Diêu lau đi.

Cô bé khóc mệt, tựa vào vai Cố Diêu: “Mẹ ơi, đừng ghét anh trai. Anh cũng đừng ghét chị. Hai anh chị đều tốt với con.”

Cố Diêu chỉ có thể nói: “Được được được, Hứa Nặc của chúng ta nói đúng.”

Hạ Hứa Nặc: “Mẹ ơi, con muốn có chị gái. Để chị về nhà ở chung được không?”

“Con muốn cả nhà vui vẻ. Con muốn có bố mẹ, anh trai, chị gái.”

Hạ Hứa Nặc vừa khóc vừa làm nũng.

...

Hạ Từ trở về đến nhà, dì Trương đã nấu một bữa cơm thịnh soạn.

Cô ăn một bữa ngon lành, xoa bụng nói muốn đi dạo dưới lầu.

“Đừng đi xa quá, chỉ đi trong cư xá thôi.” Dì Trương thu dọn bát đĩa, rất nhiều nước sốt dính trúng tạp dề: “Trời tới lạnh, mặc áo ấm vào rồi hãy đi.”

Hạ Từ gật đầu đồng ý rồi nhét tiểu kim trùng vừa lấy ra khỏi lọ vào túi.

Cô gọi là Từ Bảo, nên con trùng đại bảo bối của cô được gọi là Trùng Bảo.

Bà nội nói chỉ có người trân quý mới gọi là bảo bối.

Hạ Từ rất yêu quý tiểu kim trùng của mình. Trong lòng cô, tiểu kim trùng là bảo bối quý giá nhất.

Hạ Từ nói muốn đi dạo là đi đến dưới gốc cây.

Cô nói với cái cây: “Em biết chị trốn ở bên trong nên em mang theo Trùng Bảo đến. Nếu chị ra gặp em, em sẽ cho chị ăn ngon. Nếu chị không ra, em sẽ để Trùng Bảo đi ra vào tìm chị.”

Vẻ mặt lạnh lùng, chảnh cún.

Nếu không phải đôi bàn tay nhỏ giấu trong tay áo đang không ngừng cọ xát vào nhau vì căng thẳng thì Hạ Từ có lẽ là một ví dụ sinh động về chuyện chó cậy gần nhà, ỷ thế hϊếp người.

Trong cây không có phản ứng gì cả.

Nhưng Hạ Từ nghĩ đi nghĩ lại, chị ma nữ không muốn nhìn thấy cô, chỉ có thể trốn ở đây.

Hạ Từ giả vờ đe dọa ba lần nữa, cuối cùng tức giận ném Trùng Bảo vào hốc cây.

Không bao lâu, Trùng Bảo bé nhỏ liền chui ra, hai cái râu của nó trìu mến chạm vào đầu ngón tay Hạ Từ.