Chương 30

Cho dù trong lòng Cố Diêu có ngang ngược đến đâu nhưng bà ấy thường tỏ vẻ bề ngoài là người hiểu biết lễ độ. Nhưng đυ.ng tới chuyện con gái, bà ấy thật sự không nhịn được.

Cố Diêu: “Vậy anh nói xem, năm nay còn có thay đổi gì? Để tối cho Hứa Nặc của chúng ta...”

Bà ấy không nói tiếp được nữa, lòng đau như cắt.

Hạ Văn Sơn: “Anh sẽ nghĩ biện pháp khác, cho dù có chết cũng sẽ bảo vệ Hứa Nặc bình an vô sự. Em không cần lo lắng, càng đừng tự mình đưa ra quyết định.” Ông ấy nhìn vào mắt Cố Diêu, giống như có thể nhìn thấu bà ấy.

Tất cả những suy nghĩ trong đầu Cố Diêu đều không thể giấu diếm khỏi Hạ Văn Sơn.

“Đừng đi tìm Hạ Từ.”

Cố Diêu: “Được, tôi không đi tìm nó nữa, anh đưa nó về đi.”

Hạ Văn Sơn: “Anh nói rồi chuyện này không liên quan đến Hạ Từ!”

Cố Diêu: “Tôi hiểu rồi. Trong lòng anh chỉ có Hạ Từ thôi phải không? Trong lòng anh còn có người phụ nữ đó không? Rốt cuộc là Hạ Từ quan trọng hơn, hay Hứa Nặc của chúng ta!?”

Hạ Văn Sơn nhắm mắt lại: “Anh đã nói hết với em rồi, anh chỉ yêu em, anh yêu nhất là em và Hứa Nặc. Tại sao em không tin anh?”

Cố Diêu: “Anh đưa Hạ Từ đi đi!”

Hạ Văn Sơn gọi trợ lý: “Cố Diêu, để Tiểu Trương đưa em về nhà trước đi, buổi tối chúng ta sẽ bàn bạc chuyện này.”

Cố Diêu: “Được được được, anh giỏi lắm, anh xem con gái của anh là thứ tốt đẹp à? Hạ Chu nói cho tôi biết, nó rất xấu xa! Chẳng những làm Hạ Chu bị thương, còn uy hϊếp Hứa Nặc của chúng ta phải làm bài tập để nó sao chép. Nó mới tới mấy ngày, nhà chúng ta có yên bình không?”

Hạ Văn Sơn: “Hạ Chu có nói với em là thằng bé đi tìm Hạ Từ trước không? Vết thương trên tay Hạ Từ còn chưa lành, cũng là em gái của nó, sao nó có thể làm thế được?”

Cố Diêu không biết chuyện này.

Nhưng lòng kiêu hãnh không cho phép bà ấy cúi đầu: “Em gái Hạ Chu chỉ có mình Hứa Nặc!... Tôi sẽ quay về hỏi rõ ràng, nếu thực sự như vậy tôi sẽ không vu oan cho con gái anh.”

Bà ấy thẳng lưng bước ra khỏi cửa: “Anh phải nhớ lời hứa của mình. Chúng ta mới là người một nhà, nó thì không.”

...

Hạ Từ đứng trước bàn cô chủ nhiệm, ngoan ngoãn cúi đầu nghe dạy dỗ.

Hà Kỳ đi ngang qua, cười mỉm như đang xem kịch, chỉ là nụ cười không đạt tới đáy mắt.

“Cô Lâm, Hạ Từ lại phạm lỗi gì à?”

Cô chủ nhiệm lườm anh ta một cái: “Không làm bài tập về nhà.” Về phần câu trả lời gây sốc của Hạ Từ trong lớp và việc lén đi căn tin, cô chủ nhiệm cũng không nói gì.

Lại là nguyên do này, Hà Kỳ nhướn mày.

“Sao em lại bướng bỉnh như vậy?” Cô chủ nhiệm đau đầu nói: “Làm bài tập không phải là chuyện không vui, nếu không làm làm sao em có thể tiến bộ! Em không làm bài thì học thế nào?”

Chín trên mười đứa trẻ không thích làm bài tập về nhà. Nhưng những đứa khác sẽ không vì không vui mà ngừng viết. Dù không làm, ít nhất cũng nên tạo ra một lý do chính đáng để thể hiện sự tôn trọng chứ?

Hạ Từ thành thật đến đáng sợ, trực tiếp bảo không muốn làm.

Hà Kỳ gõ nhẹ vào đầu Hạ Từ rồi kéo cô bé ra phía sau: “Cô Lâm, tôi thấy cũng không thể trách con bé hoàn toàn được.”