Chương 23

Chẳng trách ánh mắt của thầy giáo lại phức tạp đến vậy khi nhìn thấy tiền trong túi của cô.

Cô còn nói muốn đãi thầy một bữa nhưng thầy từ chối.

Thầy tin học quả là người tốt!

Dì Trương vào bếp hầm lê, Hạ Từ kéo cặp sách nhỏ về phòng.

Cặp sách nặng trĩu đầy bài tập về nhà.

Không thích, không vui, không muốn.

Hạ Từ ném cặp sách vào một góc.

Không làm.

Hạ Từ chui xuống gầm giường, lục loại mấy chai lọ của cô.

Khi cô đang thêm hoa khô vào lọ thuốc sẫm màu, một chiếc bình màu đỏ bắt đầu tự rung chuyển, như thể có một lực bên trong lọ nhảy lên nhảy xuống, chuẩn bị nhảy ra ngoài.

Hạ Từ cầm nó lên, xoa xoa hai lần.

Đại bảo bối cuối cùng cũng được rồi.

Với đại bảo bối này, con của chị trên cây cũng không cần sợ bị kẻ xấu bắt nạt nữa. Liệu chị gái trên cây hung dữ có đồng ý với yêu cầu của cô hay không?

Hạ Từ vỗ vỗ chiếc lọ màu đỏ: “Ngoan ngoãn, đợi ta cho chị gái trên cây ăn xong sẽ cho ngươi ra ngoài.”

Thứ trong lọ màu đỏ dường như có thể hiểu được lời Hạ Từ nói, đột nhiên im lặng.

Hạ Từ khuấy thuốc, lại thêm nhiều loại bột vào đó, cuối cùng hoàn thành.

Cô cầm lọ thuốc thơm chạy đến bên cửa sổ, hướng về phía gốc cây: “Chị ơi! Ra đây đi! Đến giờ ăn rồi!”

Nhưng không có hồn ma nào đáp lại cô.

Hạ Từ cho rằng tối qua nữ quỷ quá tức giận, không muốn để ý tới cô, liền bĩu môi.

“Ra đây! Ăn cơm!”

Gió thổi qua tán cây lớn, lá cây đung đưa, trên cành rậm rạp không có một bóng người.

Sắc mặt Hạ Từ lạnh đi, thò đầu ra ngoài cửa sổ.

“Nếu chị phớt lờ, em sẽ đi tìm con của chị!”

“Chị ơi?”

Hạ Từ đóng sầm cửa sổ lại, cúi đầu hờn dỗi. Sau khi suy nghĩ vài giây, lại quay lại mở cửa sổ.

“Đừng phớt lờ em.”

Vẫn không có ai đáp lại.

Hạ Từ đóng cửa sổ.

Tại sao không ai muốn chơi với cô?

Tại sao những người xung quanh luôn rời bỏ cô?

Rõ ràng cô đã làm theo những gì bà ngoại nói, thực sự thích người khác và giúp đỡ họ.

Khi Dì Trương bưng súp lê bước vào, căn phòng tối thui khiến dì ấy giật mình.

Hạ Từ ngồi im lặng ở cuối giường ngước mắt nhìn dì ấy, trong bóng tối đôi mắt không hề có ác ý nhưng lại khiến người ta rùng mình.

“Tiểu Từ, sao không bật đèn lên?” Dì Trương nuốt khan.

Hạ Từ nhận thấy ánh mắt quen thuộc của Dì Trương thường xuất hiện ở những người xung quanh cô.

Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy Dì Trương rất nhanh sẽ rời xa cô.

“Mắt cháu khó chịu, không muốn bật đèn.” Hạ Từ nói.

Dì Trương bỏ qua nỗi sợ hãi không thể giải thích được trong lòng, đặt súp lê lên bàn bước tới chỗ Hạ Từ: “Nếu thấy khó chịu phải nói với dì.”

“Giờ đỡ hơn rồi.” Hạ Từ dựa vào trong ngực dì ấy thì thầm.

“Để dì bật đèn, xem mắt con có được không?” Dì Trương an ủi cô.

Hạ Từ gật đầu.

Dì Trương bật đèn lên, nhìn thấy Hạ Từ đang mỉm cười, như muốn nói cô bé không sao.

Mở đôi mắt ướŧ áŧ của Hạ Từ bằng những ngón tay chai sạn, Dì Trương thở phào nhẹ nhõm: “Mắt con không sao. Tối nay ngủ sớm một chút, nếu ngày mai còn không thoải mái, phải nói với dì Trương đó, biết chưa?”