Chương 21

“Đây là Enter. Nếu em nhấp vào nó, sẽ chuyển sang dòng tiếp theo.”

“Vì sao gọi là enter? Cũng là một loại tơ sao?”

“...”

“Đừng click chuột, hãy nhấp đôi để mở phần mềm.”

“Thầy ơi, vậy nhấp ba thì thế nào? Nó có tắt không?”

“...”

“Bấm vào thuộc tính để thay đổi hình nền...”

“Thầy ơi, vậy thì...”

“Ngậm miệng.”

“Ơ.”

Hà Kỳ: Dạy trẻ con mệt mỏi quá.

Sau khi Hà Kỳ cơ bản giúp Hạ Từ thoát nghèo thì trời đã tối.

Đầu Hà Kỳ đau như búa bổ giơ cặp tài liệu lên: “Đi thôi, muộn lắm rồi, thầy dẫn em đi ăn tối, ăn xong thầy sẽ đưa em về nhà.”

Hạ Từ: “Thầy ơi, vừa nãy nói đến hàng cột trong bảng…”

Hà Kỳ cười gượng: “Thầy tan làm rồi, chờ đến tiết có thể hỏi thầy.”

Hạ Từ: “Nhưng mà thầy nói nếu em không biết thì có thể hỏi thầy bất cứ lúc nào.”

Hà Kỳ: “Ha ha. Xem em muốn ăn cái gì? Em đã từng ăn thịt xiên nướng trước cổng trường chưa? Rất ngon đó.”

Hạ Từ không đề cập đến việc học nữa.

Người bán xiên que chiên ở cổng trường là một bà lão, đẩy một chiếc xe nhỏ, trong đêm tối tỏa ra làn khói trắng và hơi nóng.

Mùi hương xộc thẳng vào mũi Hạ Từ.

Lòng nướng, cánh gà nướng, bánh gạo chiên và thịt xiên nướng.

Hạ Từ không thể dời mắt đi.

“Con muốn ăn gì, cục cưng?” Bà lão mỉm cười hiền lành, mái tóc bạc được buộc trên đỉnh đầu bằng một chiếc trâm, trước người đeo một chiếc tạp dề mới toanh.

Hà Kỳ xoa đầu Hạ Từ: “Cứ thoải mái đi, thầy trả tiền.”

Hạ Từ lắc đầu.

Ánh mắt bà lão tối sầm lại.

Lẽ nào đã phát hiện ra?

“Thầy ơi, em mời thầy.” Hạ Từ nghiêm túc nói.

Hà Kỳ cười: “Em là trẻ con, làm gì có tiền…”

Nói xong, Hạ Từ lấy từ trong cặp ra một xấp tiền. Độ dày được ước tính trực quan là nhiều hơn mức lương của Hà Kỳ.

Hà Kỳ: ...

Thế giới này thực sự không công bằng.

“Bố đưa cho em, bảo em cứ tiêu xài, thầy tốt với em, em sẽ đãi thầy.”

Hà Kỳ nhét tiền của Hạ Từ vào cặp sách: “Em có biết không được để người khác biết mình có nhiều tiền như vậy không! Có hiểu không?”

Hạ Từ không hiểu.

Nhưng vẫn vâng lời.

“Em ăn gì? Thầy còn phải đưa em về sớm.” Hà Kỳ nhìn đồng hồ.

Hạ Từ gọi một đống bất cứ thứ gì cô muốn ăn.

Bà lão mỉm cười, chiên xiên cho đến khi nó vàng thơm.

“Có muốn ăn cay không, cục cưng?”

Hạ Từ gật đầu.

Bà lão nhúng xiên vào tương ớt, mắt bà ấy càng cong lên. Tương ớt đỏ biến thành màu đen phản chiếu trong con ngươi của bà ấy, mang theo niềm hy vọng.

Nước sốt đậm đặc, có vẻ như miễn phí.

Hạ Từ cầm xiên thịt: “Thầy ơi, sao thầy không ăn?”

Hà Kỳ: “Thầy không đói, em mau ăn đi nhân lúc nó còn nóng.”

Hạ Từ cau mày: “Tương ớt nhiều quá, có cay không nhỉ?”

Bà lão: “Con đừng sợ, đây là ớt kiểng, không cay đâu.”

Hạ Từ nghe vậy, cắn một miếng.

Cánh gà ngoài giòn, bên trong mềm và ngon ngọt.

Rất ngon!

Hạ Từ đi theo Hà Kỳ vừa đi vừa ăn, đã biến thành một con mèo mướp.

Hà Kỳ luôn quan sát Hạ Từ.

Bà Khương là bậc thầy dùng độc, Hạ Từ, đang ăn uống vui vẻ, sẽ không bao giờ biết rằng những xiên thịt thơm ngon này lại chứa chất cực độc.

Khi độc phát tác, Hà Kỳ sẽ báo cảnh sát.