Chương 19

Hai người và ma đầy sát ý dường như đã bắt đầu một cuộc trò chuyện dài mà không có lý do rõ ràng, nhưng thực tế thì động tác tay của họ không hề dừng lại.

“Bị đánh chết?” Lâm Gia Niên từng chút một cởi bỏ dải vải quấn quanh Thất Tinh Kiếm.

“Ừm.”

“Sao không chạy?”

“Chạy không thoát, ta còn một đứa con, bà già chết tiệt đó giữ chặt con ta, nếu ta trốn bà ta sẽ đâm chết con ta.” Ma nữ cười tự giễu, tóc cô ta từ từ dài ra ở góc mà Lâm Gia Niên không nhìn thấy được.

“Báo cảnh sát? Ly hôn? Đã thử chưa?”

“Đừng tự đoán mò.”

“Ta nhìn chiếc váy ngươi đang mặc, cố ý chết?”

“Ai muốn chết nếu còn có thể sống?”

Thất Tinh Kiếm đã rút ra khỏi vỏ. Tóc của ma nữ cũng lan ra toàn bộ lưng của Lâm Gia Niên.

Khoảnh khắc Lâm Gia Niên vẫy Thất Tinh Kiếm, ma nữ giẫm lên vai hắn, quay trở lại gốc cây.

Nữ quỷ lớn tiếng chửi bới: “Đồ rảnh rỗi, ngươi khá quan tâm, nhưng chuyện của bà đây không cần phiền ngươi, đừng làm chuyện bao đồng!”

Lâm Gia Niên nhìn chằm chằm cô ta.

Ma nữ đáng thương không?

Đáng thương.

Nhưng người đáng thương vẫn có chỗ đáng trách. Thấy thực lực của cô ta tăng lên rất nhiều chỉ sau một đêm, chắc chắn là do ma nữ kia.

Những NPC cản trở hắn hoàn thành nhiệm vụ, đều phải bị loại bỏ.

...

“Chị ơi!” Hạ Hứa Nặc lao về phía Hạ Từ.

Hạ Từ vốn dĩ lùi lại một bước, muốn âm thầm tránh né sự lao vào nhiệt tình của cô em hờ này.

Nhưng không quá hai giây, cô đã trở lại vị trí ban đầu.

Hạ Hứa Nặc va vào Hạ Từ, suýt nữa ngã xuống, ngực Hạ Từ đau nhói, cắn miệng không để tiếng rên thoát ra ngoài, miễn cưỡng giữ nguyên vẻ mặt.

Cô là chị, cần phải vững vàng.

Hạ Từ: Hu hu, vẫn còn đau.

Hạ Hứa Nặc dùng cả hai tay lấy vở bài tập về nhà ra: “Xong rồi! Chị ơi! Cho chị nè!”

Hạ Từ giơ ngón cái lên nói: “Chị thích em.”

Mắt Hạ Hứa Nặc sáng lấp lánh.

Hạ Chu đứng bên cạnh im lặng, nắm lấy cổ áo Hạ Hứa Nặc nói: “Hứa Nặc, em đứng sang một bên đi. Anh có chuyện muốn nói với Hạ Từ.”

Hạ Hứa Nặc nhìn Hạ Chu, lại nhìn Hạ Từ: “Ơ.”

Nhìn thấy Hạ Hứa Nặc không hiểu, Hạ Chu đổi mặt nhìn Hạ Từ: “Tao cảnh cáo mày!”

Hạ Từ liếc cậu một cái, giơ tay lên, đưa ngón trỏ ra, rồi bịt tai lại.

“Anh nói đi.”

---Nói là một chuyện, còn cô nghe hay không lại là một chuyện khác.

Hành động này, là cô không nghe.

Hạ Chu: ...

Hạ Chu tức giận sắp xuất huyết não: “Hạ Từ!”

Hạ Từ chớp mắt mấy cái.

Hạ Chu giơ nắm đấm lên. Hạ Từ đang khıêυ khí©h! Ngang nhiên khıêυ khí©h! Nhưng cậu không thể đánh người trước mặt Hứa Nặc.

Hạ Chu: “Thu tay lại! Con nhóc khốn nạn!”

Hạ Từ: “? Anh nói cái gì cơ?”

Hạ Chu: “...Mày đang tìm chết!”

Hạ Từ: “Tôi không nghe thấy.”

Hạ Chu: Biết là không nghe được nhưng vẫn không bỏ tay ra khỏi tai!!!

Bà ngoại nói, tiền không mua được hạnh phúc, nhưng ai đó vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.

Dù Hạ Từ không có nhiều tiền nhưng vui vẻ là mục tiêu hàng đầu trong hành động của cô. Hạ Từ làm những việc khiến bản thân vui vẻ. Cô sẽ không đυ.ng vào bất cứ thứ gì không làm mình vui sướиɠ.

Những lời Hạ Chu nói luôn khiến cô khó hiểu.