Chương 15

Biết được hướng đi của tiểu thuyết, anh ta muốn cười một chút.

Với thân phận hiện tại là thầy của ma nữ, cho dù hôm nay kế hoạch không thành công thì sau này vẫn còn nhiều dịp. Hơn nữa, vẫn chưa biết tính cách của ma nữ, có lẽ luộc ếch trong nước ấm hoặc vuốt lông chó trước khi lột da cũng được.

Hà Kỳ không đổi sắc, vỗ vỗ vai Hạ Từ, nhẹ nhàng nói: “Muốn ngồi chỗ nào thì ngồi đi.”

Hạ Từ nghiêm túc nói: “Cảm ơn thầy.”

Cô thoải mái ngồi xuống cạnh người bạn cùng bàn, cậu bé đỏ mặt, cố tình mạnh miệng không nói cũng không nhìn Hạ Từ.

Nhưng đến giờ luyện tập trên lớp, Hạ Từ đẩy đẩy tay, khiến cậu bé không thể ngó lơ nữa.

Khuôn mặt trước mặt trắng nõn xinh xắn, một đôi mắt đen sáng ngơ ngác khó hiểu, vừa nhìn đã khiến người ta muốn giúp đỡ cô.

Bạn cùng bàn lạnh lùng nói: “Làm gì vậy?”

Hạ Từ chỉ vào máy tính, trên mặt không biểu tình nhưng lại lộ ra vẻ ngây thơ: “Không biết làm, có thể dạy tớ được không?”

Bạn cùng bàn há hốc miệng, nhân lúc Hà Kỳ không để ý thì thầm chỉ Hạ Từ làm thế nào.

Hạ Từ rất biết ơn cậu bé, móc từ trong túi ra một hạt tròn to bằng hạt cườm đưa cho bạn cùng bàn.

“Cái này cho cậu.”

Bạn cùng bàn nhìn hạt cườm đen kia: “Đây là gì?”

Hạ Từ chọc vào hạt cườm đen, hạt châu lay động, duỗi ra sáu cái chân nhỏ và một đôi cánh!

Giống như một con bọ nhỏ.

Bạn cùng bàn chưa từng nhìn thấy một con bọ nhỏ như vậy. Nó có màu đen bóng, giống như viên bi sắt, nhỏ nhắn đáng yêu, còn lộ ra ánh sáng màu xanh nhạt.

Cậu bé không nhịn được giơ ngón tay chọc chọc: “Côn trùng nhỏ ghê, là loại gì thế?”

Hạ Từ giải thích: “Loại này gọi là quỷ nhãn.”

Bạn cùng bàn: “Ngầu quá!” Cậu bé nâng niu con côn trùng nhỏ, đặt nó vào hộp bút chì, liên tục chạm vào nó.

“Cậu chăm nó kỹ vào, cậu ăn gì nó ăn nấy, nó sẽ tốt với cậu,” Hạ Từ nhìn mặt cậu bé: “Cũng sẽ tốt với mẹ cậu.”

Bạn cùng bàn đóng sầm hộp bút lại, giận dữ nhìn Hạ Từ.

Hạ Từ không biết tại sao, cũng không hiểu vì sao bạn cùng bàn đột nhiên thay đổi thái độ.

Sau giờ học, bạn cùng bàn trực tiếp rời đi, nửa sau buổi học cũng không chỉ bài cho Hạ Từ, cho nên cô đành phải nộp bài trắng.

Bạn nữ ngồi bàn trước giữ lấy Hạ Từ, nhỏ giọng nói: “Cậu xin lỗi Phùng Tử Tuấn đi, mẹ cậu ấy đi rồi.”

Hạ Từ khó hiểu: “Tớ biết.”

Người dì lơ lửng phía sau Phùng Tử Tuấn vừa mỉm cười với cô.

“Đi rồi, tức là đã qua đời.” Cô bé kia thấy Hạ Từ không phản ứng, cho rằng cô không hiểu ý của từ đi rồi, nên thấp giọng giải thích.

Hạ Từ: “Tớ hiểu.”

Cô bé nghe Hạ Từ nói, đôi mắt càng mở to hơn: “Vậy sao cậu còn nói…”

Nhìn thấy trên mặt Hạ Từ không có chút áy náy nào, dường như còn có nhiều nghi ngờ hơn chính mình, cô bé nuốt nửa câu sau vào bụng.

Cô bé cũng tức giận.

“Làm sao lại có người như cậu!”

Cô bé tức giận nắm lấy cánh tay của bạn thân, chạu như bay ra ngoài, như thể không muốn đứng cùng Hạ Từ thêm một giây nào nữa.

Hạ Từ ôm quyển tập, nheo mắt khó hiểu.

Không phải cô vừa làm điều tốt à?