Chương 14

Hóa ra cô bé là Hạ Hứa Nặc. Hạ Từ nhìn cô bé.

“Chị ơi, em thực sự không cố ý.” Hạ Hứa Nặc sắp khóc rồi.

Hạ Từ xoa đầu cô bé: “Sao lại khóc.”

Hạ Hứa Nặc buồn bã nói: “Chị ơi, đừng giận em, chị muốn gì em cũng giúp chị làm.”

Hạ Từ: “Được, không giận.”

“Tuyệt quá! Chị ơi, chị thật tốt bụng!”

Hạ Từ: “Chúng ta bằng tuổi nhau à?”

Sau khi nhận được câu trả lời, Hạ Từ nở một nụ cười.

“Làm bài tập về nhà cho chị đi.”

Hạ Hứa Nặc: “...Hở?!”

Luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn ở người chị này.

Buổi chiều có lớp tin học, học sinh phải chuyển sang phòng máy tính.

Hạ Từ không chuẩn bị bất cứ cái gì, nhưng may là bạn cùng bàn đã tốt bụng cho cô mượn một đôi bao giày.

Thầy tin học đang kiểm tra bao giày trước cửa lớp, dáng người cao gầy, đeo một cặp kính trang nhã. Hạ Từ luôn cảm thấy thầy giáo có chút tức giận vì cô không mang theo bao giày, nếu không thì sao thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô một cái.

Khi học sinh đến đông đủ, giáo viên dạy tin học bước lên bục giới thiệu về mình.

“Xin chào các em, tôi là giáo viên dạy thay của các em, Hà Kỳ,” Anh ta chiếu tên mình lên màn hình lớn, “Thầy Trần phải nghỉ phép vì lý do sức khỏe nên tôi sẽ dạy thay trong mấy tháng này. Hôm nay là lần đầu tiên tôi đến lớp, mong hợp tác vui vẻ. Được rồi, các em ngồi xuống theo số thứ tự của mình đi.”

Ngày đầu tiên Hạ Từ đến trường, giáo viên chủ nhiệm cũng không cho cô biết số thứ tự của mình, cô nhìn các bạn cùng lớp dễ dàng tìm được chỗ ngồi, trong lúc nhất thời cô không biết ngồi ở đâu.

Thầy tin học Hà Kỳ vừa dịu dàng vừa ân cần, nhìn thấy Hạ Từ đang đứng bên tường: “Bạn học nhỏ này có chuyện gì sao? Không tìm được chỗ của mình à?”

Lớp trưởng giơ tay: “Thầy ơi, Hạ Từ mới tới, vẫn chưa xếp chỗ ở phòng máy.”

Hà Kỳ mỉm cười dắt tay Hạ Từ: “Đến đây ngồi đi, thầy sẽ xếp chỗ ngồi cho em.” Bọn họ đi đến hàng ghế cuối cùng không có ai.

Mặc dù thân phận này chỉ là sự bổ sung tạm thời, nhưng vị trí được giao cho Hạ Từ chắc chắn đã được lên kế hoạch từ trước.

Anh ta điều chỉnh mạch điện, cố tình động tay động chân vào dây dẫn của máy tính. Chỉ cần Hạ Từ ngồi đúng vị trí an bài, di chuyển con chuột, nước anh ta đổ lên bàn máy tính sẽ lập tức rỉ ra.

Dòng điện sẽ đột nhiên xộc vào cơ thể Hạ Từ, dù không chết cũng khó chịu.

Hà Kỳ hình dung mọi thứ trong đầu mình.

Hạ Từ đột nhiên hỏi: “Thầy ơi, môn tin học có bài tập về nhà không ạ?”

Hạ Kỳ nhẹ nhàng đáp: “Chỉ toàn bài tập trên lớp thôi.”

Có phải là ảo giác? Tại sao anh ta lại cảm thấy vẻ mặt của ma nữ biến đổi?

Hạ Từ: “Thầy ơi, em không muốn ngồi ở đây, em muốn ngồi với bạn cùng bàn.”

Cậu bé ngồi cùng bàn hơi đỏ mặt, đám con trai trong lớp cũng bắt đầu ồn ào.

Hà Kỳ thầm nghĩ không ổn, nhưng vẫn có thái độ hòa nhã: “Vì sao vậy?”

Hạ Từ nghiêm túc nói: “Đương nhiên là...”

Muốn sao chép bài tập.

“Muốn hòa nhập vào tập thể.

Hà Kỳ không ngờ lại được nghe những lời thành thật như vậy từ một nhân vật phản diện.