Chương 12

Hạ Từ trước mặt vẫn đang chơi đùa với nữ quỷ.

Những người chơi ở phía sau bụi cây đổ gục thành một hàng cá mặn.

Hà Kỳ thở dài, xua tay rồi dẫn nhóm người chơi ra khỏi khu phố của Hạ Từ.

Họ tìm một quán lẩu để bình tĩnh lại.

Thang Nguyên sắp suy sụp: “Tôi tới gϊếŧ ác nhân phản diện, không phải đến gϊếŧ trẻ con!”

Lâm Gia Niên hoàn toàn không muốn ra tay với cô bé.

Bà Khương không nói một lời.

Tống Giai Ngưng: “Hay là nhanh lên kết thúc luôn? Hiện tại nhìn nó có vẻ yếu, sớm kết thúc sớm về nhà.” Sau khi trải qua sự cố cõng đồng đội trong bụng, sự nhiệt tình của Tống Giai Ngưng đối với phó bản này nhanh chóng suy giảm. Cộng thêm hệ thống không ổn định, gửi sai thời điểm, cô ấy không còn muốn chơi nữa.

Thang Nguyên trừng mắt nhìn Tống Giai Ngưng: “Đó là một đứa trẻ!”

Tống Giai Ngưng: “Trẻ con cái gì, chỉ là một đống số liệu thôi, cậu sẽ không tưởng là thật chứ? Chỉ cần nó là Hạ Từ, vậy chính là ma nữ. Mười năm trước hay mười năm sau có gì khác nhau?”

Thang Nguyên không tìm ra được bất kỳ sơ hở nào trong lời của Tống Giai Ngưng, nhưng lời nói của Tống Giai Ngưng cũng không thuyết phục được Thang Nguyên.

Chỉ cần Thang Nguyên nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn không lớn hơn lòng bàn tay của Hạ Từ, lập tức không thể xuống tay được.

Bà Khương: “Pug của phó bản quá lớn. Chúng ta nên kết thúc nó càng sớm càng tốt.”

Các phó bản trong trò chơi do “Thư viện” tạo ra đều là người chơi hoàn thành nhiệm vụ cấp độ đầu tiên, sau đó mới có thể thoát khỏi kho lưu trữ. Nhiệm vụ đầu tiên được đưa ra trong phó bản này là tiêu diệt ma nữ, nói cách khác, không gϊếŧ Hạ Từ đồng nghĩa với việc bọn họ không thể thoát khỏi cửa ải của trò chơi này.

Thang Nguyên tức giận không nói nên lời.

Tống Giai Ngưng: “Cậu định đợi vài chục năm, đợi đến khi Hạ Từ biến thành ma nữ mới gϊếŧ cô ta sao? So với việc gϊếŧ cô ta bây giờ, ngoại trừ lãng phí thời gian thì có gì khác biệt? Đại ca à, cậu có tấm lòng chính nghĩa là chuyện tốt, nhưng bây giờ gϊếŧ cô ta không phải tốt hơn sao? Cậu đã trực tiếp cứu hàng trăm ngàn người ở thành phố Lâm Giang!”

Thang Nguyên: “Thời gian trong trò chơi chẳng là gì so với thực tế.”

Tống Giai Ngưng hùng hồn nói: “Thôi đi, cậu thật sự muốn đợi sao? Vừa rồi cậu nhìn thấy, cô ta đang làm cái gì không? Chơi với quỷ đó. Đó là chuyện trẻ con bình thường làm sao? Ma nữ chỉ là một con sói đội lốt cừu non mà thôi. Bây giờ cô ta trông rất đáng yêu, dễ bắt nạt, cậu có tin nếu mở ra sẽ phát hiện cô ta ẩn giấu thứ gì bên trong không?”

“Chỉ là một trò chơi thôi, lạy đấy đại ca, đừng xem là thật!”

Thang Nguyên vẫn im lặng.

Tống Giai Ngưng không còn để ý tới Thang Nguyên nữa mà chuyển hướng sang Hà Kỳ: “Hệ thống trên người cậu, cậu quyết định đi, có gϊếŧ hay không.”

Hà Kỳ múc cho Thang Nguyên một thìa thịt ba chỉ, vỗ vỗ vai anh: “Thang Nguyên, chỉ là trò chơi mà thôi.”

...

Hạ Từ đã chơi với ma nữ cả đêm, đang ngủ ngon lành trên giường thì Dì Trương gầm lên, đánh thức cô.

“Đã đến giờ đi học rồi, Tiểu Từ.” Dì Trương lấy từ trong tủ ra bộ quần áo muốn cô mặc hôm nay: “Bố con đang đợi con ở phòng khách.”