Chương 11

Cậu trêu chọc Phí Khâm thì được, nhưng Phí Khâm chọc lại thì tuyệt đối là sự xúc phạm lớn!

Đó chính là cái lý lẽ "vô lý nhưng không thể cãi" của Trì Tinh!

Khi cậu còn đang định "thẩm vấn" tiếp, tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng. Trì Tinh tiện tay nhấc điện thoại cạnh máy tính, nhìn thấy trên màn hình hiện tên của mẹ.

Trì Tinh hơi nghiêm chỉnh lại, nhấc máy: “Mẹ?”

Giọng nói thanh nhã, điềm đạm của Trang Mẫn vang lên từ đầu dây bên kia, đã thu lại những nỗi buồn ban nãy: “Tinh Tinh, sáu giờ chiều con đến Vạn Phúc Lâu ăn cơm nhé, bác và chú ba của con đều sẽ đến.”

Bên kia cũng vang lên giọng Trì Tùng: “Có lẽ bác sẽ hỏi về chuyện thân thế của con... Con đừng lo, cứ để mẹ con và bố lo.”

Trì Tinh đáp lời rồi cúp máy.

Trì Tinh xoay điện thoại một vòng trên tay, mắt híp lại khi nghĩ về gia đình của bác cả và chú ba. Bác cả thâm trầm, có phần giống ba mình, đều là những người trầm ổn. Bác cả cũng chỉ có một con trai, chính là người anh họ từ nhỏ đã nói cậu không giống người nhà họ Trì.

Người anh họ này không ưa Trì Tinh từ bé, hễ gặp nhau là cãi cọ. Giờ lại xảy ra chuyện thật giả lẫn lộn thế này, không cần nghĩ cũng biết anh ta sẽ nhân cơ hội mỉa mai, châm chọc cậu.

Gia đình chú ba thì có hai cô con gái. Chú ba tính tình hiền lành, lúc nào cũng tươi cười, hai cô em họ cũng thừa hưởng tính cách dịu dàng đó. Một em họ đã định cư ở nước ngoài, cô còn lại đang học năm ba đại học. Em họ ở trong nước rất quý mến Trì Tinh, mỗi lần nghỉ lễ đều tìm cậu chơi.

Về phần ông bà nội, họ đã qua đời từ lâu, nhân khẩu nhà họ Trì so với các gia tộc lớn khác thì có phần đơn giản hơn nhiều.

Đó là những người thân trực hệ, còn họ hàng xa thì nhiều không kể hết, chính Trì Tinh cũng chưa chắc nhận diện được hết mọi người.

Trì Tinh từ trước đến nay chẳng sợ chuyện gì, huống chi còn có bố mẹ làm chỗ dựa. Bởi vậy, cậu hoàn toàn không để buổi họp mặt gia đình này vào mắt.

Tiện tay quăng điện thoại lên bàn, Trì Tinh đột ngột lên tiếng: “Hôm nay bố mẹ tôi lên chùa cầu cho anh một tấm bài vị trường sinh. Tôi đoán nếu không sợ tôi khó chịu, có lẽ họ đã lập bài vị cho anh ngay tại nhà.”

Cậu hơi nghiêng đầu nhìn vào miếng ngọc bội: “Tôi ở một mình cả tầng, còn nhiều phòng trống lắm. Hay là lập một phòng thờ cho anh?”

Vài giây sau, một chữ "Được" hiện ra trong không khí.

Tiếp đó, thêm vài chữ nữa xuất hiện.

“Cảm ơn cậu, Trì Tinh.”

Trì Tinh không coi đó là chuyện to tát. Nếu Phí Khâm còn sống, chắc chắn cậu sẽ cảm thấy khó chịu, thậm chí sẽ muốn cạnh tranh với anh ta để giành lấy tình thương của ba mẹ. Nhưng giờ Phí Khâm đã... còn tính toán với một người đã khuất thì đâu còn là người nữa.

“Ma các anh chắc không thích những căn phòng nhiều ánh sáng đúng không?” Trì Tinh thản nhiên hỏi, “Tôi tìm cho anh một phòng ít nắng nhé?”

“Phòng nào cũng được, nhưng tôi lại thích nắng. Tôi thấy phòng của cậu nắng tốt lắm.”

Trì Tinh: “...”

Ôi trời, nếu Phí Khâm còn sống, chuyện đầu tiên mà anh ta làm khi trở về chắc chắn là giành phòng với cậu.

Nhưng Phí Khâm nhanh chóng nhắn tiếp.

“Cậu cũng không cần quá bận tâm, tôi không dùng phòng đâu, tôi sẽ ở cùng phòng với cậu.”

Trì Tinh: “...”

Thật sao? Giả thiếu gia sống chung với thật thiếu gia, hay là chuyện tôi sống chung với một ma nam đẹp trai đây?

Những ý nghĩ lộn xộn nảy ra trong đầu Trì Tinh, nhưng cậu ép mình không suy nghĩ lung tung. Cậu hỏi tiếp, mặt không biến sắc: “Sao anh cứ viết chữ trong không khí vậy? Bộ trong miếng ngọc bội của anh có bàn phím laser à?”

“...”

“Ra ngoài sẽ hao tổn âm lực, trong trường hợp không cần thiết, tôi sẽ ở lại trong ngọc bội. Nếu cậu gặp nguy hiểm, tôi sẽ xuất hiện.”

Trì Tinh suy tư một lúc, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn: “Nhưng tôi thấy mấy con ma khác toàn lượn lờ bên ngoài mà.”

“Tôi không giống họ.”

Nghe thấy sự ngập ngừng trong câu trả lời, Trì Tinh biết ngay đây lại là một bí mật nhỏ của Phí Khâm.