Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Huyền Học Đích Nữ Xem Bói Linh: Ăn Dưa Dưỡng Mệnh Nàng Giỏi Nhất

Chương 5: Có trò hay để nhìn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 5: Có trò hay để nhìn

Tạ Lan mắt cũng không nháy, từ rương trúc rút ra một cây roi.

Hướng về phía quỷ nam, nàng trở tay quất một cái.

Thoáng chốc, tiếng quỷ khóc sói tru vang vọng rừng cây.

Nguyên tưởng rằng quỷ nam bị đánh sẽ tìm nàng liều mạng.

Không ngờ đối phương chỉ lui sang một bên, ủy khuất khóc lớn.

Hơn nửa đêm còn muốn gấp rút lên đường, Tạ Lan tâm tình vốn đã bực bội.

Quỷ nam gào khóc làm nàng đau đầu.

Nàng tức giận hét lớn, “Ngươi còn khóc nữa, có tin ta đánh ngươi hồn phi phách tán, không thể đầu thai làm người không?”

Quỷ nam bị nàng dọa sợ, thút thít dừng lại.

Mặt mũi tràn đầy lên án, “Ngươi tiểu cô nương này, sao lại một lời không hợp liền đánh người!”

Tạ Lan nhíu mày, “Ngươi hại xa phu của ta, còn muốn giả bị đυ.ng xe ngựa của ta, không đánh ngươi, chẳng lẽ giữ lại ăn Tết?”

Đại hán tức giận, “Ta không có hại người, càng không có giả bị đυ.ng đe dọa.”

“Ngươi không hại người, vậy xa phu của ta là chuyện gì xảy ra?” Tạ Lan chỉ vào xung quanh, “Còn quỷ đả tường này là ngươi làm ra, chẳng lẽ không phải để hại người?”

Quỷ nam tức giận giậm chân, lại ủy khuất, “Ta không hại người! Ta chỉ là sau khi chết mất trí nhớ, không biết mình là ai, cũng không có quỷ sai tới tìm ta, muốn đầu thai cũng không biết làm sao.

Ta xếp đặt quỷ đả tường này chỉ để tìm người hỏi làm sao để đầu thai, kết quả mỗi lần đều dọa người gần chết.”

Vẹt đứng trên ngọn cây, chế giễu, “Cạc cạc cạc, thật là đáng thương quỷ.”

Quỷ nam nghe tiếng cười nhạo, vừa tức vừa giận.

Tưởng ai to gan dám chế giễu hắn, không ngờ tìm một vòng, mới phát hiện là con vẹt trên cây.

Dù không hiểu nó là chim, tại sao lại cười như vịt.

Nhưng nghĩ tới mỗi lần đều dọa người ngất, lại buồn bã.

Bây giờ khó khăn lắm mới gặp một cô nương không bị dọa ngất, quỷ nam lại tỉnh táo.

Nhanh chóng giải thích, “Cô nương, phu xe này không phải ta cố ý vây khốn vào quỷ đả tường, là hắn tự mang xe ngựa tới.

Hắn vốn muốn ném xe ngựa trốn đi, kết quả thấy ta, bị sợ hôn mê.”

Tạ Lan nhìn ra hắn không nói dối, “Thì ra là thế, ta hiểu lầm ngươi.”

Thấy nàng bình tĩnh, quỷ nam kinh ngạc, “Ngươi tin lời ta?”

Tạ Lan thầm nghĩ, đâu chỉ tin tưởng.

Nàng còn biết việc này là ý của Liễu thị.

Bằng không, nàng và xa phu không oán không cừu, hắn không có lý do hại nàng.

Quỷ nam bừng tỉnh, khó trách cô nương này tùy ý để xa phu ngã trên mặt đất nửa ngày mà không nâng đỡ.

Tạ Lan cười lạnh, nàng không phải thánh mẫu.

Biết rõ xa phu muốn hại nàng, nàng còn có thể hảo tâm đỡ hắn lên sao?

Dù xa phu không muốn lấy mạng nàng, chỉ là muốn dọa nàng trong rừng cây.

Nhưng nếu không phải nàng từ nhỏ tập pháp thuật, trấn trụ quỷ nam này, thì một cô nương bình thường, hơn nửa đêm bị bỏ vào rừng cây hoang vắng, dù không chết cũng sẽ bị dọa đến bệnh nặng.

Nàng không để quỷ nam gϊếŧ xa phu, đã là thiện tâm.

Oan uổng quỷ nam, Tạ Lan có chút áy náy.

Không biết quỷ sai dưới Địa Phủ làm gì, không đến mang hắn đi.

Thấy quỷ nam tội nghiệp, Tạ Lan hiếm khi thiện tâm đại phát.

Từ rương trúc, nàng lấy một nén nhang, cắm xuống đất, dùng cây châm lửa.

“Xem ngươi không hại người, nén nhang này cho ngươi hưởng dụng.

Chờ ngươi ăn xong, đi theo ta. Đến Tết Trung Nguyên, ta sẽ tìm quỷ sai dẫn ngươi đi Địa Phủ Luân Hồi đầu thai.”

Quỷ nam nghe vậy đại hỉ.

Chết lâu như vậy mới lần đầu hưởng hương hỏa, quỷ nam không kịp chờ đợi tiến tới.

Dùng mũi hút chưa đủ, hắn còn há miệng ra.

Đúng lúc này, xa phu tỉnh lại.

Vừa mở mắt, thấy một cái miệng lớn đầy răng nanh bén nhọn đối diện mình.

“Có… Có quỷ!” Xa phu hét lên, mắt trợn trắng, lại hôn mê.

Tạ Lan lãnh đạm nhìn, không đồng tình với xa phu.

Quỷ nam bị tiếng hét làm sợ, vốn đang rất tức giận.

Thấy xa phu lại bị dọa hôn mê, hắn lòng sinh thông cảm.

Cô nãi nãi cố ý cắm hương bên cạnh đầu xa phu, để hắn phải ngồi xổm hấp thu, sợ là để hù dọa xa phu.

Sách, nhát gan như vậy, chọc ai không chọc, lại chọc sát tinh.

Cô nãi nãi nhìn ngoài kiều kiều nhược nhược, thuần lương vô hại, thực tế lại là tính tình nóng nảy, có thù tất báo

Xa phu kia hẳn là sợ đến ruột đều phải xanh

Quỷ nam trong lòng mắng vài câu, thấy hương lại tàn

Hắn vội vàng tiến tới hấp thu, lại mở ra miệng lớn.

Nhưng lúc này, đột nhiên hét lớn, “Ở đâu ra cô hồn dã quỷ gϊếŧ hại nhân mạng, còn không mau dừng tay!”

Hơn nửa đêm chờ trong rừng cây không tốt, Tạ Lan muốn tìm khách điếm

Người đánh xe chuẩn bị tỉnh lại

Nghe thấy âm thanh đột ngột này, vô thức quay đầu lại.

Nàng nhìn thấy ba người đàn ông đang đi bộ từ phía bên kia khu rừng.

Sau khi nhìn mấy lần, Tạ Lan vội vàng quay đi khi nhận ra đó là một khuôn mặt xa lạ.

Ở nơi hoang dã, cô không có ý định để ý đến những người lạ này.

Tạ Lan quỳ xuống bên cạnh người đánh xe, giơ tay vỗ nhẹ vào mặt hắn ta.

Thấy không nhận ra ba người, quỷ nam quay người lại tiếp tục thưởng thức hương.

Nhìn thấy hai con quỷ tiếp tục ăn thịt người, Triệu Trùng tức giận rút kiếm lao tới. “Táo bạo, hai cái ác quỷ các ngươi gϊếŧ một người, lại muốn ăn thịt hắn. Hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo.”

Hai quỷ hồn ở đâu ra? Ngoài hắn ra, ở đây còn có cái quỷ hồn nào khác sao?

Chờ đã

Quỷ nam nhìn sang cô gái bên cạnh. Người hộ vệ nói đến một con ma khác, chẳng lẽ là chỉ vị cô nãi nãi này?

A!

Lần này có trò hay để xem.

Quỷ nam không nhịn được cười trên nỗi đau của người khác.

Tạ Lan trợn mắt, thấy hộ vệ giơ đao chém tới mình, trở tay quất roi.

“Mù như vậy, ngươi cặp bảng hiệu kia chắc chỉ để trang trí. Đặt trên người ngươi lãng phí, không bằng móc xuống ném trong nước, còn có thể nghe tiếng vang.”

Triệu Trùng vốn tập trung tinh thần muốn chém nữ quỷ ăn thịt người, không ngờ đối phương bỗng nhiên cầm roi quất tới mình.

Nhìn thấy bóng dưới ánh trăng, Triệu Trùng giật mình.

Vô ý thức thu hồi trường kiếm, “Ngươi, ngươi không phải quỷ?”

Tạ Lan lườm hắn, “Ngươi mới là quỷ.”

Triệu Trùng lúng túng.

Hơn nửa đêm lại là nơi hoang vu, cô gái này toàn thân áo trắng bồng bềnh, bên cạnh có con ma, trên mặt đất có thi thể.

Dù ai nhìn thoáng qua cũng sẽ nghĩ nàng là quỷ.

Hắn nhìn lầm là bình thường.

Ánh mắt chạm đến quỷ nam bên cạnh, Triệu Trùng vội vươn tay kéo Tạ Lan về sau lưng, trường đao trong tay chém về phía trước.

“Ác quỷ, chịu chết đi.”

Quỷ nam thấy Tạ Lan không đánh hộ vệ, có chút thất vọng.

Nhưng thấy nén nhang lại cháy, hắn vội quay đầu hấp thu.

Thấy hộ vệ chém tới mình, hắn giận tím mặt.

Hắn chết lâu như vậy, thật vất vả mới hưởng hương hỏa lần đầu, lại bị gián đoạn.

Lúc này tức giận lao về phía hộ vệ.
« Chương TrướcChương Tiếp »