Chương 30: Trộm gà không thành lại mất nắm thóc
Tạ Trường Đình đau đến kêu lên một tiếng, nếm được trong miệng mùi máu tươi, lửa giận càng bừng bừng. Nhưng khi nhìn thấy người đi vào là Tạ Lan, hắn đành phải kìm nén cơn giận.
Liễu thị kể từ khi đón Tạ Lan về và phải chi một số bạc lớn, vốn đã không vui. Tại viện của lão phu nhân, Tạ Trường Đình lại bằng mọi cách bảo vệ nàng, khiến Liễu thị càng thêm bất mãn.
Bây giờ bắt gặp Tạ Lan sai lầm, Liễu thị lập tức trầm mặt, đập mạnh đôi đũa lên bàn.
“Lan nha đầu, ngươi hồi phủ liền phá hủy đại môn, huyên náo gà chó không yên thì cũng thôi đi, bây giờ ngay trước mặt cha ngươi mà cũng không biết thu liễm.
Ngươi không phải đứa trẻ ba tuổi, Tạ phủ cũng không phải Tam Thanh Sơn, ngươi có thể tùy tiện làm ầm ĩ như vậy được sao?”
Tạ Trường Đình đầu lưỡi đau nhức nên không mở miệng, mặc cho Liễu thị quát lớn, cũng không có ý ngăn cản.
Tạ Lan không để ý đến Liễu thị. Nàng nhìn quanh một vòng trong phòng, xem đầy bàn món ăn phong phú, rồi lạnh nhạt nói:
“Phụ thân, ta nguyên tưởng rằng Tạ phủ nghèo đến mức không có nổi một bữa cơm đàng hoàng, nên mới để ta ở cái viện rách nát kia. Không ngờ ta hiểu lầm, hóa ra toàn bộ Tạ phủ, chỉ có nhà của ta là nghèo nhất.”
“Phụ thân đã không chào đón ta, cần gì phải đón ta trở về? Dù không có quan hệ máu mủ với sư phụ, nhưng ta ở Tam Thanh Sơn mười mấy năm, chưa từng thiếu ăn uống. Không nghĩ tới trở về nhà mình, lại phải ăn đồ ăn tệ hại, ở gian phòng mùa hè dột mưa, mùa đông thì lạnh lẽo.”
“Ta chưa từng thấy cái gì rách nát như thế. Tha lỗi cho ta, nhưng ta không có hứng thú làm ăn mày, vậy thì ta trở về Tam Thanh Sơn. Sư phụ dù không có một chức quan, nhưng là người yêu thương ta như con gái ruột, chưa từng để ta chịu bất kỳ ủy khuất nào.”
Tạ Lan dung mạo càng giống Tô thị trước kia đến ba phần, Tạ Trường Đình rất hài lòng. Nếu nàng trở về Tam Thanh Sơn, kế hoạch của hắn chẳng phải sẽ thành công dã tràng.
Tạ Trường Đình thấy Tạ Lan định rời đi, lúc này cố nhịn đau đớn, giọng điệu ôn hòa, “Lan nha đầu, chờ một chút.”
Tạ Lan vốn không thật sự muốn đi, nghe tiếng quay lại.
Tạ Trường Đình trầm mặt nhìn Liễu thị, “Lan nha đầu ở Tam Thanh Sơn mười mấy năm mới trở về, trong phủ đã thua thiệt nàng rất nhiều. Trước đây ta đã dặn ngươi phải đối xử với nàng thật tốt, ngươi làm thế này là có ý gì?”
Liễu thị trong lòng đầy tức giận, gian phòng mà Tạ Lan ở là do nàng phân phó chuẩn bị từ trước khi đi Tam Thanh Sơn.
Tạ Lan ở Tam Thanh Sơn từ xưa đến nay chưa có ai hỏi thăm quá nửa câu, nàng biết lão phu nhân cùng Tạ Trường Đình đều không thích nàng. Dù Tạ Trường Đình cho nàng đi đón về, nàng dù bất mãn, nhưng cũng không để ý nhiều.
Liễu thị suy nghĩ, đã là người Tạ gia không chào đón Tạ Lan, nàng ở Tam Thanh Sơn nhiều năm không ai dạy bảo, chắc hẳn tính tình cũng chỉ nhút nhát, dễ bảo. Nàng tưởng rằng dù có đón tiểu nha đầu đó về, thì cũng dễ dàng khống chế. Nên nàng không hề đắn đo mà sắp xếp cho Tạ Lan ở viện tử hẻo lánh nhất.
Liễu thị sau khi đến Tam Thanh Sơn mới phát hiện Tạ Lan không phải loại người dễ ăn hϊếp. Nàng nhận ra Tạ Lan khác xa với tưởng tượng của mình, nhưng vì đã phải tổn thất nhiều tiền bạc, nàng lại không thể không kìm nén sự bực tức.
Sau khi trở về phủ, thấy Tạ Trường Đình giữ gìn Tạ Lan, lòng nàng càng thêm tức giận. Nàng biết Tạ Lan sẽ không hài lòng với viện tử chuẩn bị sẵn, nhưng không nghĩ rằng nàng sẽ trực tiếp nháo đến trước mặt Tạ Trường Đình.
Tạ Oánh từ đầu đã biết Liễu thị chuẩn bị viện tử cho Tạ Lan, nhưng ban đầu nàng cũng như Liễu thị, nghĩ rằng Tạ Lan nhát gan, dù có bị ủy khuất cũng không dám lên tiếng. Nhưng sau khi thấy Tạ Lan, nàng mới biết mình đã nghĩ sai, bất quá chuyện viện tử nàng đã quên, giờ mới nhớ ra.
Thấy Liễu thị không nói gì, Tạ Oánh nhẹ nhàng mở miệng:
“Cha, đại tỷ tỷ, các ngươi đều hiểu lầm rồi. Mẫu thân nghe tin cha bảo chúng ta đi đón đại tỷ, ta cùng mẫu thân không chậm trễ một giây liền thu dọn hành lý lên đường đi Tam Thanh Sơn.”
“Mẫu thân trước khi đi đã phân phó nha hoàn, bà tử cẩn thận chuẩn bị viện tử cho đại tỷ. Không ngờ bọn họ lại dám tự tiện quyết định, đem viện tử hẻo lánh nhất cho đại tỷ ở.”
“Mẫu thân vốn định sau khi trở về, sẽ đi xem xét viện tử của đại tỷ có thiếu gì không. Mẫu thân thậm chí lo lắng hạ nhân chuẩn bị đồ vật không tốt, đã định mở khố phòng của mình, đem đồ cưới của mẫu thân ra cho đại tỷ dùng.”
“Không ngờ trên đường đi ta bị khó chịu, mẫu thân vì phải đưa ta đi xem đại phu, sau khi trở về lại bận phục vụ tổ mẫu, nên chưa kịp phát hiện viện tử mà hạ nhân chuẩn bị cho đại tỷ có chút không ổn thỏa.”
Tạ Oánh thái độ khiêm tốn, lại một mặt áy náy, khiến Tạ Lan cũng không cách nào phản bác được.
Liễu thị mặc dù không biết rõ mưu đồ của Tạ Trường Đình, nhưng sau nhiều năm sống cùng hắn, cũng hiểu ít nhiều về cách làm người của hắn. Về chuyện của Tạ Lan, bà lờ mờ đoán ra một phần.
Dù rất tức giận, nhưng bà cũng không thể không đè nén hỏa khí, “Việc này là ta sơ sót, ta sẽ cho người mở kho phòng, sắp xếp lại gian phòng cho đại cô nương. Lan nha đầu đã đi đường xa như vậy cũng mệt rồi, hôm nay cứ ở tạm. Ngày khác ta sẽ cho người đến tu sửa gian phòng cho hoàn thiện hơn.”
Thấy Liễu thị an bài như vậy cũng coi là hợp lý, sắc mặt của Tạ Trường Đình dần chuyển biến tốt đẹp.
Bọn họ tưởng rằng mọi việc coi như đã yên ổn.
Nhưng Tạ Lan lại cười nhạt, nhìn Tạ Trường Đình nói, “Phụ thân, đây chính là cách ngươi bù đắp cho ta sao? Người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng ta là kẻ nghèo khổ đến đây để đòi tiền.
Từ lão phu nhân đến thô nữ trong phủ, ai ai cũng có đãi ngộ tốt hơn ta. Ta là đích trưởng nữ của Tạ phủ, ngươi lại để ta ở trong gian phòng rách nát. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, không biết Ngự Sử Đài cùng Hoàng Thượng sẽ nghĩ gì về ngươi?”
Sắc mặt của Tạ Trường Đình trở nên âm trầm, lời của Tạ Lan chẳng khác gì đang uy hϊếp hắn. Đây là lần đầu tiên trong Tạ phủ có người dám nói chuyện với hắn như vậy.
Nhìn thấy sắc mặt của Tạ Trường Đình, Liễu thị liền biết hắn đã tức giận.
Bà không thể để Tạ Lan chọc giận hắn thêm.
“Lan nha đầu, sao ngươi lại có thể nói chuyện với phụ thân như vậy? Phụ thân ngươi đang gánh vác trọng trách của Tạ phủ, từ trên xuống dưới bao nhiêu người đều trông cậy vào phụ thân ngươi. Tạ phủ cũng không phải là hào phú gì, gian phòng ta đã hứa sẽ sửa sang lại, thậm chí còn mở kho phòng để thay đổi bài trí cho ngươi. Ngươi vẫn chưa hài lòng sao? Ngươi rốt cuộc muốn ầm ĩ đến khi nào?”
Tạ Lan phớt lờ Liễu thị, chỉ giễu cợt nhìn Tạ Trường Đình.
Tạ Trường Đình lòng tràn đầy lửa giận. Hắn vốn không muốn dung túng trưởng nữ khıêυ khí©h uy nghiêm của mình, nhưng lại lo lắng nàng thật sự không quan tâm mà tuyên dương chuyện này ra ngoài. Hắn đã chịu đủ cảnh bế tắc tại Thái Bộc Tự suốt nhiều năm, tuyệt đối không thể để kế hoạch của mình thất bại.
Thôi, chỉ cần xong việc, trưởng nữ này cũng chỉ cần lưu lại trong phủ một năm, nửa năm là đủ. Tạm thời nhường nhịn nàng, sau này khi hắn đã đạt được địa vị cao, vinh hoa phú quý còn không phải dễ như trở bàn tay.
Khi Tạ Trường Đình còn đang suy nghĩ, Tạ Oánh đột nhiên lã chã chực khóc, “Đại tỷ tỷ, đều tại ta không có sức khỏe tốt, mẫu thân mới không phát hiện ra hạ nhân chuẩn bị gian phòng không thích hợp. Ngươi... ngươi đừng trách cha, ta sẽ nhường phòng của mình cho ngươi ở...”
Tạ Lan suýt chút nữa bật cười, không ngờ lại có người mang đến cơ hội tốt như vậy.
“Tốt, ta là đích trưởng nữ, vốn dĩ phải ở viện tử tốt nhất. Vừa hay ta còn chưa vào ở, ngươi hãy dọn sang nơi khác đi.”
Tạ Trường Đình sững sờ, vô thức định nói rằng nàng nói hồ nháo.
Nhưng khi thấy Tạ Lan cười như không cười nhìn mình, lời vừa đến miệng lại ngạnh sinh sinh nuốt xuống.
”Huỳnh nhi quả thật thiện tâm, đối với trưởng tỷ cũng đầy đủ kính trọng. Viện tử kia đã không thể ở, nếu ngươi đã nhường Thanh Phong Viện cho trưởng tỷ, vậy thì để mẫu thân ngươi chuẩn bị cho ngươi một cái viện mới.”
Tạ Oánh lập tức tròn mắt.
Nàng chẳng qua chỉ muốn làm bộ khiêm nhường trước mặt phụ thân, chứ không phải thật lòng muốn nhường viện tử của mình. Nhưng giờ mọi chuyện lại thành ra thế này, trộm gà không thành còn mất nắm thóc?