Chương 19: Ngươi tại sao không đi cướp

**Chương 19: Ngươi tại sao không đi cướp**

Tạ Lan gật đầu, “Dương hộ vệ đi thong thả.”

Đông Huyện lệnh nhìn bóng lưng Dương hộ vệ dần xa, âm thầm suy đoán, cũng không biết người này vừa rồi vì sao lại ra tay giúp Tạ tiên cô. Chẳng lẽ đây là ý của chủ tử hắn?

Mặc dù hiếu kỳ, Đông Huyện lệnh cũng không dám hỏi. Vẻ mặt tươi cười, ông cùng Tạ Lan trò chuyện vài câu, sau đó mới mang người rời đi. Trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì mọi việc đã được giải quyết tốt đẹp, bảo vệ được bí mật.

Khi mọi người đã rời đi, Tạ Lan nhớ đến vị công tử nhà giàu kia, liền bước lên cầu thang đi lên lầu hai. Khi vào phòng, nàng đi vài bước quanh bình phong, nhưng trên giường gỗ lại không có một ai. Nhìn quanh một vòng, nàng phát hiện trong phòng không có người nào cả, có vẻ là sau khi tỉnh dậy hắn đã rời đi.

Vì người đã đi rồi, Tạ Lan cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng gạt chuyện này ra khỏi đầu.

Biết Tạ Lan đêm qua không ngủ muốn ngủ bù, Trương ma ma liền nhanh chóng đi trải giường chiếu cho nàng. Thiết Chùy không nói nhiều, yên lặng pha trà mang đến. Khi thấy nước tắm vẫn còn, hắn xách thùng gỗ đi ra ngoài.

Tạ Lan vừa nâng chén trà lên, thì cửa phòng khách bị đẩy ra với một tiếng “bịch”.

Liễu thị cùng Tạ Oánh mặt mày cau có bước vào.

“Tạ Lan, ngươi còn bao nhiêu tiền bạc, mau lấy ra hết.”

Liễu thị nghĩ đến việc vừa trở về phòng trọ, thấy hành lý rơi vãi khắp nơi thì tức giận đến mức muốn thổ huyết.

Rời kinh không lâu, nàng đã bị trộm mất năm trăm lượng. Ở Ngọc Hải Các, nàng đã tiêu hơn hai trăm lượng để đổ thạch, thua hết sạch, không chỉ mất cả vốn lẫn lời, mà ngân phiếu trên người cũng bị trộm. Không ngờ chuyện không may vẫn tiếp tục, vừa rồi ở đại sảnh xem Huyện lệnh thẩm án, tặc nhân lại xông vào phòng trọ của nàng, cướp sạch mọi thứ đáng giá.

Thậm chí, một trăm lượng mà nàng giấu kỹ trong kẹp quần áo cũng không thoát khỏi tay bọn trộm. Những đồ vật có giá trị của Tạ Oánh và các nha hoàn, bà tử cũng bị trộm sạch không còn gì. Bây giờ, cả bọn họ, từ trên xuống dưới, không còn một đồng nào.

Trương bà tử bị hành vi vô sỉ của Liễu thị làm cho tức giận. Một người mẹ kế mà lại đi hỏi nữ nhi đòi tiền. Trương bà tử vừa định lên tiếng, nhưng Tạ Lan đã cản lại.

Sau một ngày đường dài, đêm qua không ngủ, và vừa tới khách sạn thì bị Vương thị gây náo loạn, Tạ Lan thực sự mệt mỏi và buồn ngủ. Nàng không có tâm trạng để bồi Liễu thị diễn trò “mẫu từ nữ hiếu”.

“Trời còn chưa tối, ngươi đang nằm mơ ban ngày à?”

Liễu thị nổi giận, “Quy củ của ngươi đâu? Sư phó của ngươi nuôi ngươi mười mấy năm, ngươi lại nói chuyện với trưởng bối như vậy sao?”

“Tạ gia chưa từng nuôi ta một ngày, ngươi cũng chưa từng giáo dục ta, ngươi tính là trưởng bối gì?”

Tạ Oánh thấy Liễu thị vừa gặp mặt đã cãi nhau với Tạ Lan, cảm thấy tình huống không rõ ràng, nên trong lòng có chút bực bội, nhưng nàng không tiện nói gì.

“Tỷ tỷ, khách sạn bị trộm đột nhập, ta cùng nương tiền bạc đều bị lấy mất. Nương tâm tình không tốt, ngữ khí khó tránh khỏi có chút nặng lời, ngươi đừng trách nàng.”

Liễu thị vốn đã không vui, nghe thấy nữ nhi ăn nói khép nép với Tạ Lan, thì càng bực bội.

“Nếu không phải vì đến đón ngươi, tiền bạc của ta làm sao lại bị trộm. Đoạn đường này về kinh tốn kém nhiều, những chi phí này tất nhiên phải do ngươi lo liệu.”

Tạ Lan đặt mạnh chén trà xuống bàn.

Nếu người Tạ gia thực sự quan tâm đến nàng, một ít tiền bạc nàng cũng sẵn lòng chi trả. Nhưng bọn họ đã không màng tới nàng suốt mười mấy năm qua, rõ ràng muốn nàng chết ở bên ngoài. Mẹ con này đeo vàng đeo bạc, hoàn toàn không đến mức khó khăn. Nàng không phải thánh mẫu, tại sao phải ngây ngốc đem số tiền mình vất vả kiếm được dâng lên cho họ?

“Khi còn ở Tam Thanh sơn, ta đã nhắc nhở ngươi rằng sẽ có ba lần rủi ro gần đây do di chuyển cung tổn hại. Chính ngươi không nghe, trách được ai. Ngươi có tư cách gì để nghĩ rằng ta sẽ đưa tiền của mình cho ngươi?”

Tạ Lan chưa nói đến thì thôi, vừa nhắc tới, Liễu thị liền muốn bóp chết nàng ngay lập tức. Quả thật, Tạ Lan là tai tinh, dính vào liền không có nửa điểm chuyện tốt.

“Tỷ tỷ, dù nói thế nào ngươi cũng là trưởng nữ của Tạ gia, không lấy chồng thì không nên có tài sản riêng.”

Liễu thị tiếp lời: “Muội muội của ngươi nói đúng, ngươi không lớn lên tại kinh đô, không biết rằng con cái tiền tài đều phải nộp lên cho gia đình quản lý.”

“Tỷ tỷ, ta cùng nương bây giờ không còn một đồng nào. Nếu ngươi không đưa tiền ra, chúng ta e là phải ngủ đầu đường, một đường ăn xin mà trở về kinh.”

Tạ Lan cười nhạt.

Hai mẹ con này da mặt đúng là dày.

“Sai rồi, là các ngươi muốn ngủ đầu đường, còn tiền bạc của ta thì không bị trộm.”

Liễu thị cười lạnh, “Thân là nữ nhi, mình thì sống sung túc, để mẫu thân và em gái phải làm ăn mày, ngươi không sợ người đời đâm sau lưng ngươi sao?”

“Tỷ tỷ, ngươi còn một năm nữa là cập kê, đây là thời điểm tốt để bàn bạc chuyện hôn sự. Ngươi cũng không muốn vì một chút tiền mà hủy thanh danh của mình chứ?”

Tạ Lan nhìn Tạ Oánh, lạnh lùng nói, “Ta đã bị coi là khắc thân khắc bạn, ngươi nghĩ ta sẽ quan tâm đến danh tiếng sao?”

Liễu thị và Tạ Oánh vừa tức vừa bực, hai mẹ con đều không ngờ Tạ Lan lại khó đối phó đến vậy.

Tạ Lan thực sự muốn ngủ, không có tâm trí nào để tiếp tục dây dưa với các nàng.

“Nếu không muốn một đường ăn xin về kinh, các ngươi có thể đem trang sức trên người đi đổi tiền. Nếu không muốn bán trang sức, ta có thể cho các ngươi mượn một ít tiền. Xem như người một nhà, ta chỉ lấy lãi ba phần là được.”

Ba phần lợi tức, đó là vay nặng lãi!

Tạ Oánh tức giận đến bật thốt lên, “Ngươi tại sao không đi cướp?”

Tạ Lan ánh mắt lạnh lẽo, “Ta làm việc này chẳng phải giống như cướp hay sao?”

Nghẹn, câu nói của Tạ Lan thực sự là đâm vào lòng các nàng.

Liễu thị biết không thể chiếm được lợi ích gì, âm thầm trừng mắt với Tạ Lan, rồi lôi kéo Tạ Oánh đi.

Trương ma ma có chút lo lắng.

“Cô nương, Liễu thị dù sao cũng là mẹ kế của ngươi. Nếu nàng ở trước mặt người ngoài nói ngươi bất hiếu, rồi lại gây ảnh hưởng đến chuyện hôn sự của ngươi, e là sẽ phải chịu tác động không nhỏ.”

Tạ Lan đời này căn bản không dự định thành thân, huống chi nàng không còn sống lâu nữa, thanh danh có hay không nàng cũng không quan tâm.

“Ma ma đừng lo lắng, trong lòng ta đã rõ.”

Trương ma ma là người có số phận đáng thương, quê quán bị hồng thủy tàn phá, toàn bộ thôn trang đồng ruộng bị hủy, tử thương vô số, người nhà cũng mất.

Nàng một đường chạy nạn đến gần Tam Thanh sơn, khi bị xuống núi thì được Tạ Lan cứu.

Trương ma ma trong lòng cảm kích, xem Tạ Lan như con gái ruột, tự nhiên không muốn thấy thanh danh của nàng bị hủy.

Nàng tuy có khuyên vài câu, nhưng biết Tạ Lan luôn làm theo ý mình, đành phải từ bỏ ý định.

Tạ Lan ngủ một giấc hai canh giờ, đến gần chạng vạng tối mới tỉnh lại.

Trương ma ma nghe thấy động tĩnh, đến phục vụ nàng mặc áo.

“Cô nương, đại gia biết ngươi muốn lên kinh, đã đưa rất nhiều thứ tới. Lão nô nói không cần, nhưng ai cũng không nghe, kiên trì muốn tiễn đưa.”

Tạ Lan mặc y phục, nhấc chân đi ra ngoài, “Ta đi xem một chút.”

Liễu thị đang ở bên ngoài, cúi đầu nhìn thấy lầu một đại đường người tới người đi để tặng quà.

Nghe thấy động tĩnh, quay đầu thấy là Tạ Lan, sắc mặt nàng lập tức sầm lại.

“Ngươi thành thật khai báo, có phải hay không ỷ vào thế lực của Tạ gia để cho người bên ngoài cho vay tiền?”

Tạ Lan kém chút không nhịn được mà trợn mắt, “Tạ gia có cái gì thế lực? Cha ta chỉ là một cái thất phẩm tiểu quan sao? Ngươi đi hỏi thăm một chút, toàn bộ ngọc thạch trấn có ai biết Tạ gia.”

Liễu thị lúc còn trẻ tưởng rằng Tạ Trường Đình sẽ thẳng tiến trong quan trường, ai ngờ dù đã phí hết tâm tư gả cho hắn mười mấy năm, nàng vẫn không thể làm phu nhân.

Tạ Lan nhắc đến cái thất phẩm tiểu quan, thật sự là đâm vào lòng nàng.

“Ngươi không phải cho vay tiền, vì sao có nhiều người như vậy tặng đồ?” Liễu thị chỉ vào lầu dưới, nơi tất cả lớn nhỏ đồ vật chất thành núi, mà gầm thét.

Những lâm sản không đáng tiền thì thôi, nhưng nàng lại thấy có người đưa mười mấy thớt tơ lụa, cùng với những bộ váy thêu công phu tuyệt đẹp, thậm chí còn có bảy, tám khối ngọc thạch.

Ngọc thạch mà nàng sáng nay mới thấy ở cửa tiệm khác, giá tiền không thấp.

Còn có người đưa một hộp vàng bạc, nàng nhìn lướt qua, ít nhất phải có hơn ngàn lượng.

Tạ Lan không thèm để ý đến Liễu thị, đang định xuống lầu.

Tạ Oánh vẻ mặt lo lắng cản trước mặt nàng, “Tỷ tỷ, triều đình cấm cho vay tiền, ngươi biết rõ rồi mà còn cố phạm phải.

Liên lụy đến cha và Tạ gia thì còn được, chính ngươi cũng có thể bị kiện.”