Chương 6

Trương Thanh Nga nghe Lục Tự Cẩm nói, lập tức thấy tối sầm trước mắt, nếu không nhờ Chu Dương đỡ, có lẽ cô đã ngã xuống cùng với đứa con.

"Kim Tử, xin ngươi cứu con út, nó vẫn còn nhỏ mà."

Lục Tự Cẩm vội vàng đỡ Trương Thanh Nga đang định quỳ xuống, nói: "Chị Trương, chị đừng lo, đứa bé này rất nhạy cảm với nguy hiểm từ bên ngoài, nên mới quấy khóc không ngừng. May mà tôi vừa ổn định được hai hồn bảy phách của nó. Còn hồn thiếu kia, cần người thân gọi hồn, giúp đứa bé tìm lại hồn phách. Nếu không làm kịp, đứa bé khi lớn lên, sợ rằng trí lực sẽ..."

*Theo sách 《 Vân Cấp Thất Thiêm 》ghi: "Đạo gia cho rằng người có ba hồn: Một là Thai Quang, hai là Sảng Linh, ba là U Tinh." Hồn thiếu của đứa bé là Sảng Linh.

Vợ chồng nhà họ Chu vội vàng nói: "Kim Tử, làm thế nào? Ngươi chỉ cho chúng ta, chúng ta sẽ làm ngay?"

Lục Tự Cẩm không chần chừ, nói thẳng: "Tôi cần ba nén hương, một sợi chỉ đỏ, một xấp giấy bạc và thiên kim, nhớ kỹ thiên kim phải là loại tốt nhất."

*Thiên kim: Một loại giấy vàng.

Chu gia vợ chồng nghe Lục Tự Cẩm phân phó, không dám chậm trễ. Vì đi lên trấn mất nhiều thời gian, họ quyết định đi mượn đồ từ hàng xóm xung quanh.

Khi mọi thứ đã đủ, Lục Tự Cẩm nhẹ nhàng kẹp lấy một chồng giấy vàng, kết ấn, và ngay khi dấu ấn vừa hoàn thành, giấy vàng tự cháy. Anh nhanh chóng thắp ba cây nhang bằng ngọn lửa từ một tờ giấy vàng đang cháy, cắm vào trong đống giấy vàng đang cháy.

Không có gió mà khói nhẹ từ từ bay lên, lơ lửng và trôi về phía xa. Sợi tơ hồng được thắt trên cây hương, đồng thời cũng buộc vào cổ tay đứa trẻ.

Lục Tự Cẩm phân phó Chu gia: “Hãy đem món đồ chơi mà đứa bé thích nhất cùng với bộ quần áo thường mặc nhất, rồi ra ngoài gọi tên bé. Nhớ kỹ, phải gọi lớn tiếng, nhất là khi đi ngang qua những nơi có mộ.”

Chu Dương vội vàng đáp ứng, mang theo quần áo và đồ chơi của đứa con út cùng con cả ra ngoài, cao giọng hô to: “Con út, con út, mau về nhà!!”

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hương cứ lặng lẽ cháy, dường như sắp tàn, nhưng đứa bé vẫn không có dấu hiệu gì.

Cả nhà Chu gia đều lo lắng, nhưng không ai dám làm phiền Lục Tự Cẩm.

Chỉ trong chốc lát, sợi tơ hồng buộc trên tay đứa bé đột nhiên rung lên. Lục Tự Cẩm lúc này mới mở mắt.

Đúng lúc ấy, đứa bé trong lòng Trương Thanh Nga bất ngờ khóc lớn, đôi mắt cũng mở to, ánh mắt trong veo, không còn vẩn đυ.c như trước.

Lục Tự Cẩm nhẹ nhàng điểm lên trán đứa trẻ, "Ngoan, đừng sợ, về nhà rồi."

Vừa dứt lời, đứa trẻ thật sự không khóc nữa.

“Tốt rồi, bảo Chu thúc bọn họ trở về đi.” Lục Tự Cẩm nói khi cắt một đoạn tơ hồng, quấn quanh cổ tay đứa bé.

Sau đó, cậu ném lá bùa bình an vào đống giấy vàng đang cháy. Ngọn lửa bùng lên cao, một lát sau, tất cả hóa thành tro bụi.

Chu lão thái thái cẩn thận cầm sợi tơ hồng, dè dặt hỏi: “Kim Tử, tơ hồng này ta có thể dùng để buộc lên tay đại tôn tử không?”

Vì mọi chuyện đã giải quyết, tơ hồng không còn tác dụng gì khác. Ý định của lão thái thái cũng tốt, nên Lục Tự Cẩm gật đầu đồng ý.

“Cái bát tro này đem đổ ra đường lớn là được, sẽ không còn vấn đề gì.”

Xong việc, Lục Tự Cẩm từ chối nhận thẻ ngân hàng từ Chu lão gia tử. Dù hiện tại cậu đang rất cần tiền, nhưng vì Chu gia đã chiếu cố cậu rất tốt, nên cậu không thể nhận số tiền đó.

Cuối cùng, Lục Tự Cẩm được Chu Dương đích thân đưa về đạo quán.

Đêm đó, Chu Dương kiên quyết muốn ở lại canh gác cho Kim Tử.

Cha anh đã nói, Kim Tử là người có bản lĩnh. Nhà họ Chu đã hai đời nhận ân huệ từ thầy trò Lục lão đạo trưởng, giờ lão đạo trưởng đã qua đời. Dù Kim Tử có tài năng, nhưng suy cho cùng cậu vẫn là một đứa trẻ, không thể cứ ngày ngày rong ruổi, thân thể sẽ không chịu nổi.

Chu Dương không có bản lĩnh, nhưng sức lực thì có thừa. Anh tự nhủ rằng nhiệm vụ hiện tại của mình là chăm sóc cho Kim Tử thật tốt.

Lục Tự Cẩm vừa chuẩn bị bước qua ngạch cửa thì bị một cơn gió thổi vào mặt. Cậu khẽ chạm lòng bàn tay vào trán và thầm nghĩ: “Chết thật, quên mua bữa sáng cho lão gia rồi.”

Không chần chừ, Chu Dương liền lái xe về quán mình, làm một bữa trưa ngon lành, còn tự mình thắp hương cho lục lão đạo trưởng.

Sau khi ăn uống no nê, Lục Tự Cẩm vừa bước qua ngạch cửa thì một chiếc siêu xe màu đen đỗ ngay trước cửa.

Lục Tự Cẩm dừng lại, đứng ở cửa nhìn chiếc siêu xe đắt tiền, mắt đỏ hoe vì ghen tỵ, và trong lòng không ngừng nghĩ: "Chiếc siêu xe này chắc là của một đại lão giàu có."