Chương 47: Tất cả chỉ là giả

Một nửa khuôn mặt của cô gái bê bết máu, giống như bị đốt cháy, một nhãn cầu rơi ra khỏi hốc mắt, đôi mắt đen lồi ra.

“Các người đều là người xấu.”

Nữ hài từ dưới đất chậm rãi đứng lên, những người khác điên cuồng lao ra ngoài.

"A! quỷ!"

Một lúc lâu sau, Thường Tử Xuyên mới quay người bỏ chạy, nhưng mới đi được vài bước, chân nặng như chì.

Cơ thể hắn không thể kiểm soát đứng lại ngay tại chỗ, một bóng đen tiếp cận trên mặt đất từ từ tiếp cận hắn

Cô gái nhặt thanh gỗ trên mặt đất, đánh vào sau đầu Thường Tử Xuyên

“Không!”

Thường Tử Xuyên ngã xuống đất, quay đầu lại nhìn thấy mặt kinh hãi cô gái.

Hắn thực sự muốn chạy, nhưng không thể di chuyển cơ thể của mình.

“Các người đều là người xấu.”

Cô gái lặp lại, lặng lẽ nhìn hắn.

Sắc mặt khôi phục bình thường, nhưng trong mắt vẫn có một cỗ hắc khí kỳ dị tràn ra, làm cho cô gái nhìn cực kỳ u ám.

“Vậy thì chết hết đi.”

Cô gái khẽ cười một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một sợi dây thừng, trói Thường Tử Xuyên lại.

Khi Thường Tử Xuyên nhìn thấy nữ hài nhặt cái lọ chứa đầy phân bò, hắn không khỏi mở to mắt, vẻ mặt đầy phản kháng.

"Cứu! Lưu Hạ! Giúp anh với!"

Hắn hét lên.

Cho dù chết, cũng không muốn chết trong ghê tởm!

Lưu Hạ như không nghe thấy tiếng gọi của hắn, Lưu Hạ chui vào trong lều thu dọn đồ đạc, như muốn bỏ chạy.

Bụp

Cái lọ trên tay cô gái bất ngờ rơi xuống đất.

Thường Tử Xuyên ngẩng đầu lên, một lá bùa từ ngoài cửa bay vào, dán lên trán cô gái.

Lá bùa phát ra một luồng kim quang.

Cô bé kỳ dị đứng bất động trên mặt đất, sợ hãi nhìn ra ngoài cửa.

"Nếu đã báo thù, vậy thì hãy làm một con ma yên lặng."

Thân ảnh Tần Tranh xuất hiện ở cửa, cô hướng Thường Tử Xuyên búng ngón tay, hắn đột nhiên có thể động đậy, vội đứng dậy chạy ra ngoài.

“Nếu không đừng trách tôi vô lễ.”

Tần Tranh ánh mắt lạnh lùng nhìn nữ hài. Cho dù cô không làm cái gì, nhưng trên người cô có một cỗ cường đại uy áp, để cho yêu ma sợ hãi, không dám phạm sai lầm.

"Em. . . " Hung hãn khua tức trên người nữ hài dần dần tiêu tán, ánh mắt ủy khuất, "Em không có khi dễ bọn họ, là bọn họ kiên trì ngăn cản em báo thù. Đây chỉ là trừng phạt."

Lá bùa trên trán cô gái bay lên, kim quanh dần lan tỏa, chiếu sáng cả căn phòng.

Các đồng đội đều ở bên ngoài ngôi nhà, họ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều sau khi nhìn thấy cảnh này.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, lưng cảm thấy rùng mình.

Sau khi kim quang bao phủ ngôi nhà, ngôi nhà đá xanh thay đổi. Trên mặt đất mọc đầy cỏ dại, gạch đá xanh phủ rêu dày đặc, có rất nhiều dây leo leo lên mái nhà.

Còn bên trong nhà mọc đầy cỏ dại cao đến nửa người, không có đồ đạc gì, cửa ra vào và cửa sổ đều ở tình trạng đổ nát, có thể thấy đã nhiều năm không có người ở!

"Cái này, làm sao căn nhà này lại biến thành như vậy!"

"Trời ơi, đây là nhà ma!"

"Nhìn phía sau cô bé, thi thể của cha mẹ và em trai cô ấy đã biến mất."

"Thì ra, tất cả những thứ này đều là giả sao? ?"

Mọi người đang bàn tán, không khỏi cảm thấy toàn thân phát lạnh.

Tần Tranh thở dài một tiếng, đối với cô gái nói: "Bọn họ đã chết từ lâu, nhưng chấp niệm của ngươi quá sâu, cho nên linh hồn mới lưu chuyển những thứ này ở chỗ này."

Cô tiến lên, dùng đầu ngón tay chạm vào trán cô gái.

Cô gái này cũng là một người đáng thương, bị mẹ ruột tạt dầu nóng đến chết chỉ vì ăn một miếng thịt rán mà mẹ nàng để lại cho em trai còn nàng không được phép ăn nó.

Sau khi cô gái chết, đã biến thành một hồn ma, trở về nhà, đã gϊếŧ cha mẹ và em trai mình.