Chương 20: Tần Tranh biết xem bói??

Khán giả trong buổi phát sóng trực tiếp của chương trình đang bàn tán xôn xao vì sao tai của Khương Nghiêu lại đỏ như vậy, sau đó họ nhìn thấy Tần Tranh từ trong lều của Khương Nghiêu đi ra, trên màn hình tràn ngập tiếng oán than.

[Tại sao họ lại ngủ cùng nhau trong lều? ah ah! Là Tần Tranh quấy lấy Khương Nghiêu của chúng ta]

[Con dao của tôi đâu? Tôi muốn gϊếŧ Tần Tranh]

[A, Tần Tranh, cô cư nhiên dám quấy rối nam thần của ta]

Khương Nghiêu ra suối rửa mặt bị Tần Tranh kéo lại nhìn dấu tay đẫm máu trên lều.

“Tôi không lừa anh, tối hôm qua thật sự rất có đồ vật không sạch sẽ."

Vừa dứt lời, anh phát hiện trên lều không có gì

Những dấu tay máu đã biến mất.

Khương Nghiêu sắc mặt càng thêm âm trầm.

"Sớm a. . ."

Tiêu Thần Vũ tinh nghịch nhìn họ, "Đội trưởng, cô thích Khương Nghiêu, phải không? Hôm qua tôi mời cô đến lều của tôi, nhưng cô nói nam nhân và nữ nhân ở cùng lều không thích hợp, bây giờ lại ở cùng Khương Nghiêu."

Tần Tranh khóe miệng giật giật. "Trên lều của hắn có dấu tay máu, tôu cùng hắn ở chung, bảo đảm an toàn cho hắn." Nhân tiện, âm thầm hấp thụ tử khí trên người hắn.

"Dấu tay máu nào."

"Có quỷ."

Tiêu Thần Vũ hít một hơi thật sau. "Chúng ta đang ở vùng hoang dã, đứng kể chuyện ma, rất đáng sợ. Trên thế giới này không có ma, tôi đoán cô hiểu lầm"

"Tôi không chỉ có thể nhìn thấy ma, còn có thể xem bói, có muốn tôi xem bói cho không."

Tần Tranh nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần Vũ với về mặt nghiêm túc,

"Ha? Cô biết xem bói sao?"

Tiêu Thần Vũ nghĩ rằng cô đang nói đùa

"Gần đây anh hạn thủy tai, đừng đến gần những nơi có nước chảy."

Tiêu Thần Vũ kỳ lạ hỏi "Nếu đến gần nơi có nước chảy thì sao?"

"Sẽ có sợ hãi cả đời "

[Hahahahaha, tôi có nghe nhầm không? Tần Tranh biết xem bói?]

[nữ nhân này nhất định là ở đây đùa giỡn, thủy tai, toàn nói nhảm!]

[Không đến gần nơi có nước chảy, nghĩa là bị chết đuối sao, nó nguy hiểm vậy sao. Nhưng anh ấy từ nhỏ liền biết bơi sao có thể chết đuối, Tần Tranh nói nhảm gì vậy ]

Tổ tiết mục cũng kịch liệt chế nhạo Tần Tranh, nhìn cô như một tên lang băm.

“Tần Tranh!"

Giọng nói của Lưu Hạ đột nhiên vang lên.

"Tối hôm qua cô ném rắn vào trong lều của tôi sao? Tôi suýt chút nữa bị rắn cắn."

Tần Tranh quay đầu nhìn cô ta, vẻ mặt vô tội, "Cô nói cái gì? Rắn từ đầu tới?"

"cái này!."

Lưu Hạ đá con rắn đã chết trên mặt đất.

Con rắn đêm qua bất ngờ rơi vào trong lều của nàng, khiến nàng sợ hãi chạy tứ tung, may mắn có Thường Tử Xuyên giúp nàng bắt rắn nên không sao

"Cô có chứng cứ sao? Không có chứng cứ cũng đừng nói nhảm."

Tần Tranh còn chưa kịp nói chuyện, Tiêu Thần Vũ đã bất mãn nói.

“Đúng vậy."

Tần Tranh nghịch ngợm nhìn nàng, "Cô thấy ta ném không? Hay là tôi đã làm gì sao?"

Lưu Hạ sắc mặt cứng đờ, không nói gì

Hôm qua, Thường Tử Xuyên đã ném trứng rắn để thu hút rắn, họ cố tình chọn thời điểm mây đen che khuất ánh trăng để máy quay của tổ chương trình không chụp được bằng chứng phạm tội của họ.

Nhưng không biết sao con rắn sẽ rơi vào trong lều của nàng!

Lúc đó trời tối đến nỗi không ai nhìn thấy gì, cũng không nhìn thấy Tần Tranh đã làm gì.

Sau một đêm nghỉ ngơi, ai nấy hừng hực thu dọn đồ đạc chuẩn bị tiến vào rừng sâu tìm lối ra.

Sau khi đi bộ cả buổi sáng, họ bắt gặp một hồ nước trong xanh

"Nghĩ ngơi một lát, ăn chút gì đi"

Có người đề nghị

Những người khác cũng bày tỏ mong muốn được nghỉ ngơi.

"Oa! Nước ở đây trong quá."

Tiêu Thần Vũ phấn khích chạy về phía hồ, nhưng bị Tần Tranh kéo lại

"Anh quên sáng nay tôi nói gì sao?"

Hắn gãi gãi đầu," Tôi đi rửa mặt, chắc không sao chứ?"

"Cũng không được”

Tần Tranh nghiêm mặt nói: "Không được tới gần nước"

Lúc này, trong mắt Tần Tranh, một tầng sương đen bao phủ lấy mặt hồ nước trong xanh, trong sương đen còn có một tia huyết quang nhàn nhạt

Hắc khí tràn ngập trong nước.