Chương 2

Trở lại trường đại học lúc trời đã tối, nàng đứng ở cổng trường một hồi lâu rồi mới chậm rãi đi về khu ký túc xá. Điều kiện của ký túc xá Trường đại học truyền thông Đế Đô vô cùng tốt, bốn người được xếp một phòng . Đi đến cửa ký túc xá, đang muốn đẩy cửa phòng vào, một giọng nữ cố nói thật nhỏ bị truyền ra "Thật sự đã đưa vào phòng rồi, phòng 1206 đúng không? Nhất định là đưa đến phòng 1206 rồi mà, mình lừa cậu làm gì chứ, cậu cũng biết mình ghét nhìn bộ dạng cao ngạo đó của cô ta mà, cái gì? người đó không thấy cô ta hả? Nhưng mình thật sự đã đưa cô ta vào trong phòng rồi mà".

Uẩn Ngọc nghe không nổi nữa, nhấc chân đá văng cửa phòng, người bên trong quay đầu lại nhìn thấy là nàng liền mặt mũi trắng bệch vội vàng tắt điện thoại.

" Uẩn Ngọc, cậu về rồi, ngày hôm qua không thấy cậu đâu nên Tống Tịnh Tịnh tìm cậu cả một ngày, cậu không sao chứ?"

" Tôi đi đâu không phải cậu biết rõ ràng sao?" Uẩn Ngọc nhìn chằm chằm, người này chính là bạn học mà nàng nghĩ lầm thành âm sai, cũng là người hạ thuốc đem nàng đi - Cát Tình.

Cát Tình cầm di động, ánh mắt tránh né " Tôi như thế nào biết cậu đi đâu, tiệc tốt nghiệp ngày hôm qua mọi người đều vội uống rượu ca hát, đến lúc rời đi mới phát hiện không thấy cậu đâu, ai cũng nghĩ là cậu mệt nên đã về ký túc xá trước, buổi sáng tỉnh dậy mới biết là cậu không có về. Tống Tịnh Tịnh gọi cho cậu mười mấy cuộc điện thoại, còn đi ra ngoài tìm cậu, cậu nhanh nhanh gọi lại cho cậu ấy đi".

Tống Tịnh Tịnh là bạn tốt của nguyên thân.

"Mới vừa rồi là cậu cùng ai nói chuyện điện thoại?"

Người bên kia điện thoại nhắc đến chuyện đem mình đến phòng 1206, hiển nhiên cũng tham dự chuyện này. Cát Tình đem mình đi nhầm phòng,đưa đến phòng 1260 vừa lúc là phòng đối diện với phòng 1206, khi nàng rời đi đã nhìn qua một cái.

Rốt cuộc là có bao nhiêu thù hận mới khiến bọn họ tâm địa độc ác thành như vậy, ra tay tàn nhẫn đối với bạn học mình như thế.

Cát Tình cảm thấy Uẩn Ngọc nói chuyện kỳ kỳ quái quái, lại nghĩ đến sự tình bản thân làm, chỗ nào dám để cho mọi người biết liền thẹn quá hóa giận nói: "Cậu nói linh tinh gì thế, tôi gọi điện thoại bao giờ, vừa rồi tôi đang ngồi làm luận văn tốt nghiệp". Nói xong đem điện thoại cất vào túi, xoay người rời đi.

Uẩn Ngọc đầu đau muốn nứt, khối thân thể này không có chút tu vi nào, nàng thậm chí không thể khai thiên nhãn để xem lại chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng chiếm thân thể của Uẩn Ngọc rồi sống lại một lần nữa, cũng nên giúp nguyên thân chấm dứt việc nhân quả này, "Cát Tình..."

Cát Tình nghe được giọng nói quay đầu lại, có chút không kiên nhẫn, đang muốn hỏi một câu gọi cô lại làm gì, lại phát hiện Uẩn Ngọc hướng về phía mình khoa chân múa tay thủ thế kỳ quái, cánh tay chậm rãi buông thõng, sắc mặt trắng bệch như giấy, trong lòng bất an không nhịn được mắng: “Bệnh tâm thần à, cậu khoa chân múa tay với tôi làm gì?”

“Cậu sẽ tự biết được.” Uẩn Ngọc nói xong câu này nằm ngã xuống giường của nàng liền ngủ thϊếp đi.

Thân thể này không có nửa điểm tu vi, hậu quả của việc nàng mạnh mẽ thi pháp chính là sức cùng lực kiệt, hoàn toàn hôn mê.

Cát Tình đứng bên cạnh sắc mặt tái xanh, nghiến răng nghiến lợi mắng thầm: “Cũng không biết cao ngạo cái gì, đêm qua còn không phải bị lão nam nhân tai to mặt lớn đè ở trên giường lăn lộn cả đêm, tôi xem sau này cậu còn vốn liếng gì để kiêu ngạo, thần thần bí bí, có tật xấu”



Mắng xong Cát Tình không hiểu tại sao lại cảm thấy trong ký túc xá lạnh buốt, ký túc xá cũng không mở điều hòa, sao lại thế này? Nhìn quanh bốn phía, trong lòng hốt hoảng, kéo áo khoác rời khỏi ký túc xá.

Uẩn Ngọc là bị người khác đánh thức, “Tiểu Ngọc nhi, Tiểu Ngọc nhi mau tỉnh lại…”

“Làm càn…” Uẩn Ngọc nhíu mày, người này thật to gan, nàng mở to mắt, hoảng sợ nhìn cô gái gương mặt tròn tròn trước mắt, cô gái gương mặt bầu bĩnh duỗi tay quơ quơ trước mắt nàng: “Tiểu Ngọc nhi, cậu không sao chứ? Cậu, cậu vừa nói gì vậy?”

Đây là Tống Tịnh Tịnh.

Trong đầu Uẩn Ngọc lập tức hiện ra thông tin về cô gái mặt tròn tròn này, nàng xoa xoa cái trán, “Tịnh Tịnh à, ta không…Mình không có việc gì, vừa rồi gặp phải ác mộng.” Nàng muốn sửa lại thói quen nói chuyện văn nhã này, không muốn bị người khác cho là dị loại, nàng muốn dung nhập vào thời đại mới này, nàng tiếc mệnh, thật vất vả có được sinh mệnh mới nên nàng nhất định sẽ quý trọng.

Tống Tịnh Tịnh cầm đồ vật trong tay đưa tới trước mặt nàng “Cơm chiều mình mang cho cậu, đêm qua cậu đã chạy đi đâu vậy? Buổi sáng hôm nay mình mới phát hiện cậu không về ký túc xá, gọi cho cậu mười mấy cuộc điện thoại, cậu cũng không nhận, cậu làm mình lo lắng lắm đấy, vẫn là San San cách vách gọi điện cho mình nói thấy cậu trở về, mình liền mang theo cơm chiều cho cậu, cậu ăn trước đi.” Nàng thấy sắc mặt Uẩn Ngọc trắng nhợt, lo lắng hỏi: “Tiểu Ngọc nhi, cậu thật không có việc gì chứ?”

Uẩn Ngọc lắc đầu, cũng không hé răng, mở hộp cơm ra, bên trong là suất bún xào, nàng ăn một nửa liền cảm thấy dạ dầy không quá thoải mái, thời đại này không khí và đất bị ô nhiễm nghiêm trọng, linh khí thiếu thốn, đồ ăn không thể ăn nàng cũng có thể hiểu được, nhưng thật sự ăn không vô, trên người còn nhão nhão dính dính, nàng buông bún xào mặc áo ngủ im lặng đi vào toilet.

Vẻ mặt Tống Tịnh Tịnh lo lắng nhìn bạn tốt đi tắm rửa.

Uẩn Ngọc đứng trước gương rửa mặt ở toilet, ngơ ngẩn nhìn gương mặt trước mắt có năm sáu phần tương tự với nàng, nàng không dự đoán được nguyên thân lớn lên giống nàng như thế, chiều cao cũng không sai biệt lắm, chỉ là làn da của nguyên thân kém hơn một chút, người cũng quá gầy, ngay cả tóc cũng có chút khô vàng. Đời trước khi nàng là Phúc Ngọc công chúa cao quý, chi phí ăn mặc đều là đứng nhất, làn da được bảo dưỡng mịn màng nhẵn bóng, dung mạo kiều diễm.

Huống chi nàng còn có Linh tuyền đầy đủ linh khí, nhớ tới Linh tuyền, Uẩn Ngọc nhắm mắt thở dài, trong đầu lại hiện ra một giếng cổ màu xanh lục, trong giếng sắc như mực đậm, nước suối cuồn cuộn, phun chảy không thôi. Uẩn Ngọc mở mắt ra, có chút ngớ người, Linh tuyền thế nhưng cùng nàng đi tới thời đại này.

Linh tuyền này khi nàng còn là Phúc Ngọc, lúc ấy khoảng chừng mới ba, bốn tuổi, Phụ hoàng tặng nàng một viên Mặc châu, mầu sắc của hạt Mặc châu kia nồng đậm, tinh tế ôn nhuận, nàng cực ưa thích viên Mặc châu này, cả ngày mang ở trước ngực, có một ngày tinh nghịch, ngã vỡ cả trán, chảy ra không ít máu, máu nhỏ giọt lên trên Mặc châu, Mặc châu bỗng nhiên biến mất, nàng không biết sao liền có một cái giếng tràn đầy Linh tuyền như vậy.

Chuyện này dọa nàng bị bệnh một tháng, cũng không dám nói cho ai, chậm rãi nàng dần phát hiện bản thân mình có thể nhìn được khí của trời đất, linh khí, nguyên khí, tử khí, kim khí, sát khí…Bắt đầu học tập Huyền học ngũ thuật, có linh tuyền này, nàng học tập vô cùng nhanh chóng, nàng trợ giúp được rất nhiều bá tánh, được dân chúng kính yêu, cuối cùng vì Đại Ngụy cam nguyện lấy sinh mệnh là trận địa, người đầy máu tươi chôn sống mình ở nơi long mạch đứt gãy, khi đó nàng thực sự vô cùng đau đớn, cuộn tròn ở trong quan tài, vết máu dần dần chảy đi, lâm vào bóng tối vô tận…

Uẩn Ngọc hít một hơi thật sâu, ném nỗi sợ hãi tận sâu trong xương tủy ra khỏi đầu, nàng cởϊ qυầи áo trên người ra, phát hiện cả người che kín dấu hôn, sắc mặt nàng thay đổi, cầm áo ngủ tiến vào phòng tắm rửa, tỉ mỉ chà xát khắp người một lượt, gột rửa đến khi trên người đỏ ửng lên mới dừng tay, cuối cùng dung linh tuyển thay bồn nước ấm,chà lau trên người một lần, linh tuyền này tràn đầy linh khí, chỉ là dùng nước chà lau trên người mà nhức mỏi và dấu hôn đều tiêu tan không ít.

Sau khi tắm rửa thật tốt, Uẩn Ngọc không đi ra ngoài, ngồi ở trên nắp bồn cầu, thân thể ôm lấy hai chân cuộn tròn, lặng lẽ khóc, “Phụ hoàng, mẫu hậu, Ngọc nhi sợ quá…”

Thế giới mới, nàng sợ bản thân mình không thích ứng được, cũng nhớ nhung người nhà ở Đại Ngụy.

Nàng ở trong phòng tắm hơn một giờ, đến khi bên ngoài truyền đến âm thanh gõ cửa rầm rầm, “Uẩn Ngọc, cậu rốt cuộc muốn tắm bao lâu, còn xó để cho người khác giặt giũ hay không? Có thể đừng ích kỷ như vậy chứ?” là giọng của Cát Tình nói vọng vào.



Tiếng bước chân truyền đến thịch thịch thịch, Tống Tịnh Tịnh chạy đến cửa phòng tắm nói: “Cát Tình, cậu có thể yên tĩnh một lát hay không? Ngày thường thời gian cậu dùng phòng tắm là dài nhất, không phải ngày nào cậu cũng tắm rửa hơn một giờ à? Tiểu Ngọc nhi hôm nay dùng lâu một chút, cậu thúc giục cái rắm a!”

“Tống Tịnh Tịnh, quản cái miệng của cậu sạch sẽ tí đi”

Còn có giọng nói yếu ớt khuyên can, “Hai cậu đừng cãi nhau nữa.” Đây là một người bạn cùng phòng khác, Chu Giai Giai.

Uẩn Ngọc mặc quần áo tử tế đẩy cửa ra, Cát Tình cùng Tống Tịnh Tịnh đang cãi nhau đến lợi hại, nàng lôi kéo quần áo Tống Tịnh Tịnh dẫn đến trong phòng, “Tịnh Tịnh, đừng cãi nhau cùng cậu ta nữa, lại đây đi.”

Hai người trở lại trong phòng, Chu Giai Giai thở dài đi theo phía sau.

Khuôn mặt Tống Tịnh Tịnh bực bội đỏ cả lên, Uẩn Ngọc rót cho nàng một ly nước ấm, lặng lẽ nhỏ vài giọt linh tuyền trong suốt vào trong ly, đưa cho Tống Tịnh Tịnh, “Uống chút nước rồi nghỉ ngơi sớm một chút, không phải sáng mai cậu còn muốn đi phỏng vấn sao?” Hiện tại đã tầm giữa tháng 5, còn nửa tháng nữa là tốt nghiệp ra trường, đại đa số các bạn học đã bắt đầu đi phỏng vấn tìm việc.

Tống Tịnh Tịnh nhận ly nước, uống một hơi cạn sạch, nước này ngọt lành, sau khi vào miệng cô cảm thấy bụng nhỏ ấm áp rất thoải mái, ngay cả lửa giận vừa rồi áp chế không được đều tiêu tan, cô thở dài thoải mái “Mình không cãi nhau cùng cậu ấy nữa, mình sang ký túc xá của San San tắm rửa đây, chờ lát nữa đi ngủ sớm một chút, hy vọng buổi phỏng vấn ngày mai có thể thành công, cậu cũng đi ngủ sớm đi, không phải cậu nói muốn đi phỏng vấn xin vào Báo Tin tức Đế Đô sao, cố lên!”

Uẩn Ngọc chột dạ ừ một tiếng, nguyên thân theo học Khoa Báo chí, thành tích rất ưu tú, tính toán đến phỏng vấn xin vào tòa soạn báo Tin tức Đế Đô, đây là tòa soạn báo rất nổi danh, rất khó để xin vào, nếu là nguyên thân đi phỏng vấn thì rất có khả năng được nhận, nhưng nàng không phải là nguyên thân, nàng chỉ là Phúc Ngọc công chúa được nuông chiều từ nhỏ biết chút Huyền học mà thôi.

Tống Tịnh Tịnh ôm áo ngủ vô cùng cao hứng đi sang phòng tắm sát vách tắm rửa.

Uẩn Ngọc ngồi trên giường ngây ngốc một lát, chạy tới rót cốc nước rồi thêm mấy giọt linh tuyền vào, một ngụm uống sạch, nằm trên giường nhắm mắt lại tu luyện.

Nàng không phải Uẩn Ngọc, nàng nghĩ kỹ rồi, nàng không thích hợp làm phóng viên, cũng không muốn ở lại thành phố lớn này, chỉ là tạm thời nàng cũng không biết mình muốn làm cái gì, tính toán tiếp tục tu luyện Huyền học, về sau đoán mệnh xem phong thủy cho người ta chắc cũng có thể nuôi sống mình.

Linh khí của linh tuyền quá nồng đậm, thân thể này không có chút tu vi nào, uống nhiều quá cũng không hấp thụ hết được. Đành phải để thích ứng dần dần.

Ban đêm 11 giờ, ký túc xá tắt đèn, mọi người đều chìm vào giấc ngủ.

Trong phòng ngủ an tĩnh, Uẩn Ngọc dẫn linh khí chậm rãi nuôi dưỡng kinh mạch toàn thân.

Cát Tình cũng đã ngủ sớm rồi, chỉ là vừa mới ngủ đã bị ác mộng quấn thân.