Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Huyền Học Đại Sư Là Đồ Tham Ăn

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vạn Vân Phỉ bật máy tính, mở video phát sóng trực tiếp lúc trước cho Dương Tam xem.

Trong đoạn video, Vạn Vân Phỉ mặc trang phục màu hồng, lúm đồng tiền xinh như hoa, vừa tương tác với người xem vừa giới thiệu những đồ vật trong nhà cổ.

Dương Tam bảo cô ấy ấn nút tạm dừng, nói: “Thời điểm cô vừa đi vào đã bị một con quỷ nhắm trúng. Sau khi cô rời đi, lại có ba con đi theo cô.”

Vạn Vân Phỉ không nhịn được run rẩy, cô ấy cảm thấy bản thân mình thật sự muốn tìm đường chết.

Dương Tam xem tiếp video, thông qua video có thể thấy được tòa nhà kia ít nhất còn đến năm con quỷ.

Cô nhìn về phía Vạn Vân Phỉ: “Cô dẫn tôi đến tòa nhà kia xem qua một chút.”

Vạn Vân Phỉ lắp bắp nói: “Hiện, hiện tại sao?” Chẳng may gặp quỷ thì phải làm sao bây giờ?

Nhìn vẻ mặt của cô ấy, Dương Tam bình tĩnh nói: “Ừm, nên thu phục bọn chúng sớm một chút, tránh tình trạng càng về sau thực lực của bọn chúng càng cường đại sẽ dễ dàng gây hại đến con người.”

Nói đùa đấy à, nếu để đám đạo sĩ kia phát hiện trước siêu độ bọn chúng thì phải làm sao? Đó đều là thức ăn của cô!

Vạn Vân Phỉ ngơ ngẩn nhìn cô, không thể không thừa nhận vị khách trọ này thật quả thật có tấm lòng nhân ái, cũng rất dũng cảm và lương thiện.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, lòng dũng cảm của cô ấy cũng được khơi dậy: “Được, tôi sẽ đi cùng cô!”

Ngay khi vừa dứt lời liền hôn mê bất tỉnh.

Dù gì hôm nay cô ấy cũng đã bị quỷ hút không ít sinh khí, đêm nay cảm xúc lại thay đổi đột ngột nên cơ thể không thể chịu đựng thêm nữa.

Dương Tam cứng họng không thốt nên lời, thôi được rồi, chờ thêm một ngày cũng không sao.

Từ trong vòng tay không gian, cô lấy ra ba phần thức ăn cho vào miệng, ăn chậm nhai kỹ, càng ăn càng cảm thấy như ăn lương khô, vừa khô vừa cứng chẳng khác gì thức ăn đã bị biến chất. Không ngon chút nào!

Sau khi giải quyết ba phần thức ăn, linh lực trên người lại tràn đầy, tuy rằng thực lực không cường đại như trước, nhưng đối phó với bọn tiểu yêu thì không thành vấn đề gì.

Mặt này Dương Tam giãn ra, ngồi xuống xếp bằng điều tức.

***

Vạn Vân Phỉ ngủ một giấc đến sáng ngày hôm sau. Cô ấy mở mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu trên người Dương Tam. Không biết có phải là ảo giác hay không, rõ ràng ánh mặt trời đều như nhau, nhưng cô ấy lại cảm thấy ánh sáng trên người Dương Tam là sáng nhất.

Ánh nắng ban mai bao phủ cả người Dương Tam, thần sắc ôn hòa, không khí xung quanh dường như ngưng tụ.

Vạn Vân Phỉ vô thức nín thở, sợ quấy rầy đến Dương Tam.

Dương Tam mở mắt ra, nói: “Đã thức dậy rồi sao? Vậy thì chúng ta đến tòa nhà kia xem xét một chút.”

Vạn Vân Phỉ khôi phục tinh thần: “À, được!”

Sau đó lại hỏi:

“Cô không cần chuẩn bị gì thêm hay sao?”

Dương Tam nhìn cô ấy với ánh mắt hoài nghi, đáp: “Không cần.” Đã có cô ở đây thì còn cần gì nữa?

Vạn Vân Phỉ dẫn Dương Tam xuống lầu, trực tiếp đi đến toà quỷ trạch kia. Tòa nhà kia rất nổi tiếng ở thành phố R, các cô vừa báo địa chỉ, tài xế lắc đầu nói:

“Những người trẻ tuổi như các cô cũng thật to gan không biết sống chết. Trước kia, khi ông nội tôi còn sống đã từng dặn dò con cháu nhất định không được đi đến toà quỷ trạch kia. Lúc trước cháu ngoại trai của bà hàng xóm sát nhà tôi chạy đến quỷ trạch kia thám hiểm, sau khi trở về thì thân thể ngày càng yếu, chưa đến 30 tuổi liền đi đời nhà ma.”

“Thật ra chủ nhân trước đây của toà quỷ trạch đã phát điên, hiện vẫn đang điều trị trong bệnh viện tâm thần.”

“Mấy người trẻ tuổi đúng là không sợ trời không sợ đất, phải thật sự gặp chuyện mới biết sợ.”

Dương Tam lạnh nhạt nghĩ thầm trong lòng: Người trẻ tuổi cái gì? Không phải cô hơn ông ta đến tận 3000 tuổi à?

***

Sau khi bước xuống taxi, Dương Tam xoa xoa lỗ tai, người vừa nãy thật lắm lời.

Cô và Vạn Vân Phỉ đi đến tòa nhà ẩn chứa hơi thở xưa cũ, trực tiếp dán hai lá bùa lên cửa không thể thức ăn chạy thoát, sau đó một chân đá văng cửa lớn.

Năm đôi mắt tràn ngập ác ý nhìn về phía Dương Tam.

Một giọng nói khàn khàn vang lên: “Khách từ xa đến không biết có việc gì?”

Dương Tam nhướng mày, nói: “À, ta đến đây làm việc tốt, giúp một nhà các ngươi được đoàn tụ với nhau.”

Người một nhà đương nhiên phải ở bên nhau.
« Chương TrướcChương Tiếp »