- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Huyền Học Đại Sư Là Đồ Tham Ăn
- Chương 7
Huyền Học Đại Sư Là Đồ Tham Ăn
Chương 7
Dương Tam mua không ít giấy vàng và chu sa về bắt đầu vẽ bùa. Cũng không còn biện pháp nào khác, nhà địa chủ không dự trữ lương thực. Hiện hiện tại linh lực trong cơ thể cô có hạn, chỉ cần thi triển phép ẩn thân cũng có thể khiến linh lực mất đi một nửa. Vì thế cần phải sử dụng những thứ đạo cụ mà trước kia cô rất chướng mắt.
Sách Đạo giáo luôn nói rằng vẽ bùa là việc làm vô cùng cao siêu. Thời điểm vẽ bùa, suy nghĩ phải liên hệ với trời cao, sau đó mới đặt bút vẽ. Khi vẽ bùa hay sử dụng bùa chú cần phải thành tâm, đồng thời còn có không ít điều cấm kỵ và nghi thức.
Dương Tam không hiểu mấy chuyện này, chỉ vẽ bùa theo bản năng.
Sau khi vẽ Bùa ẩn thân, cô tiếp tục vẽ thêm một số loại phù chú có khả năng sẽ dùng đến như: Bùa hộ lôi, Bùa hộ mệnh, Bùa ngũ lôi, Bùa định thân.
Chờ đến khi vẽ hết một xấp bùa, điều đầu tiên mà cô làm là ngồi xuống điều tức để khôi phục lại nguyên khí, sau đó thu hết xấp phù chú vào vòng tay không gian. Một khi những phù chú này được ném ra, đừng nói là một con quỷ, cả một đám quỷ cũng sẽ biến thành thức ăn dâng đến tận miệng cô.
Trước khi đi, cô không quên dặn dò Tiểu Kim trông nhà cẩn thận, cuối cùng còn nói: “Chăm chỉ tu luyện, tranh thủ sớm ngày hoá thành hình người.”
Nếu không thì nhà này ai quét dọn, tuy rằng cô cũng có thể sai sử ngũ quỷ, nhưng nếu sai sử trong thời dài không tránh khỏi phải giao tiếp với những người ở điện Diêm Vương. Trước kia quan hệ của cô với đám quỷ sai của Diêm Vương điện thật sự chẳng tốt đẹp gì.
Trong đầu Dương Tam chợt hiện lên ý niệm này, cô xoa xoa bụng, mỹ thực của loài người cũng không thể thỏa mãn cái bụng này, phải đi kiếm ăn thôi. Cô không thể không thừa nhận trải qua 1000 năm, khả năng nấu nướng của loài người ngày càng tiến bộ, chỉ là mặc dù ăn ăn ngon nhưng không thể lấp đầy bụng.
Cô chậm rãi đi xuống lầu, mang theo thẻ căn cước, tiện tay mua một chiếc điện thoại di động và thẻ sim. Sau ba ngày chăm chỉ nghe giảng ở văn phòng, cô biết điện thoại di động là phương tiện liên lạc của con người, còn thần kỳ hơn cả ngàn dặm truyền âm.
Sau khi cầm điện thoại di động trên tay, Dương Tam xoay tới xoay lui, vô cùng thích thú dùng tay chọc vào màn hình, vừa đến thế giới 1000 năm sau không được mấy ngày nên cô nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ.
Dương Tam đi đường cũng không ngẩng đầu lên, nhưng dù vậy cô vẫn có thể dùng linh lực cảm nhận tình huống chung quanh, nên cũng không va vào chướng ngại vật.
“Cẩn thận kẻo va vào cột điện.” Một âm thanh ôn nhu vang lên, hình như là một cô gái tốt bụng nhắc nhở cô.
Dương Tam ngẩng đầu, thản nhiên nhìn về phía người đang đi đến, nhưng chỉ một giây sau liền nhíu mày.
Cô gái kia dung mạo xinh đẹp, tựa như thanh thủy xuất phù dung, cô ấy nhìn về phía Dương Tam mỉm cười sau đó liền rời đi. Nhưng điều khiến Dương Tam nhíu mày là vận khí của cô gái này ít đến đáng thương, thảm không nỡ nhìn, xui xẻo đến mức ngày thường uống một ngụm nước cũng có thể bị sặc.
Hơn nữa…
Theo trực giác của Dương Tam thì hẳn là không chỉ một chút như vậy. Tuy nhiên chuyện này không liên quan gì đến cô, thế là cô liền ném chuyện này ra sau đầu, theo cảm ứng đi tìm Vạn Vân Phỉ.
Khoảng cách từ chỗ cô đến chỗ Vạn Vân Phỉ cũng không quá xa, đi đường cũng chỉ mất hai mươi phút. Dương Tam vừa đi về phía trước vừa trực tiếp gọi điện thoại cho Vạn Vân Phỉ nhưng lại không liên lạc được.
***
Khi đến khu nhà của Vạn Vân Phỉ, Dương Tam nhướng mày, báo tên Vạn Vân Phỉ cho bảo vệ, liền thuận lợi đi vào bên trong.
Tuy rằng, cô biết cô ấy ở trong khu nhà này nhưng lại không biết địa chỉ cụ thể nên đành phải leo cầu thang.
Lúc đi đến lầu sáu, Dương Tam liền cảm giác được một hơi thở lạnh lẽo, ánh mắt không khỏi lộ ra sự vui sướиɠ, xem ra đêm nay sẽ được ăn ngon.
Cô cố gắng làm giảm khả năng tồn tại của bản thân, đi theo hơi thở lạnh lẽo mà bản thân cảm nhận được. Cuối cùng dừng chân trước cửa nhà Vạn Vân Phỉ. Để đề phòng bọn chúng trốn thoát, Dương Tam trực tiếp dán phù chú kết giới trên cửa, sau đó mở cửa bước vào.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Huyền Học Đại Sư Là Đồ Tham Ăn
- Chương 7