Chương 3

Chương 3

Trong chung cư.

Nhận thấy động tĩnh ngoài cửa, Ngao An An được phổ cập kiến thức khoa học, ngoan ngoãn không chạm vào điều khiển từ xa.

Nhìn ra phía cửa, thấy bóng dáng hai người Kỷ Lam và Tôn Tiệp.

Lúc bước vào, TV vẫn đang mở như lúc nãy.

"Là cái TV này sao?" Kỷ Lam hỏi Tôn Tiệp bên cạnh.

Tôn Tiệp gật đầu, "Vâng, chính là cái này, hồi sáng em thật sự nhìn thấy nó đột nhiên đổi kênh."

Kỷ Lam quan sát, sau đó cầm điều khiển từ xa tắt TV đi.

Sau khi tắt đi, nhìn Tôn Tiệp nói: "Không phải tắt rồi sao? Để lát nữa chị gọi người đến kiểm tra thử xem có vấn đề gì không."

"Vâng." Tôn Tiệp gật đầu, có người ở cùng, cô cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Một lát sau, nhân viên công tác đến.

"TV có vấn đề gì sao?"

"Mấy hôm nay, TV cứ đột nhiên mở lên, lúc sáng còn tự động chuyển kênh." Kỷ Lam thay cô giải thích.

"Có thể là ngắn mạch của mạch điện và mạch chuyển đổi giữa các nút gần đó." Nhân viên trả lời.

"Ý anh là TV tự bật và đổi kênh là do TV bị trục trặc?" Tôn Tiệp ở một bên hỏi.

"Không phải trục trặc thì còn có thể là gì?" Nhân viên công tác khó hiểu đáp lại.

"Không có gì, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi." Tôn Tiệp lập tức trả lời, lúc này đã hoàn toàn an tâm.

Sau đó, nhân viên công tác bắt đầu sửa chữa, nhưng lúc kiểm tra lại phát hiện chốt mở của nguồn điện không có vấn đề gì, nhưng nhìn ánh mắt hai người phụ nữ trông mong nhìn anh chằm chằm, nên anh vẫn quyết định sửa lại, sau đó rời đi.

Chờ nhân viên công tác đi khỏi, Kỷ Lam quay sang nhìn Tôn Tiệp, "Em xem, do TV bị trục trặc thôi, là em suy nghĩ nhiều rồi, mấy ngày này để chị ở đây cùng em, đợi em đóng máy xong rồi nói."

"Cảm ơn chị Kỷ." Tôn Tiệp nói tiếng cảm ơn, có người ở cùng, cô sẽ an tâm hơn nhiều.

"Hôm nay em có đi quay phim không?" Kỷ Lam hỏi.

"Dạ có, lát nữa Tiểu Hứa lái xe đến đón em." Tôn Tiệp đáp.

"Vậy em nhanh tắm rửa thay quần áo đi." Kỷ Lam nhắc nhở.

Lúc này Tôn Tiệp mới phát hiện, sáng nay mình cứ thế mặc áo ngủ, không rửa mặt, không trang điểm mà đi đến công ty... Cô vội chạy nhanh về phòng.

Một lát sau, tài xế Tiểu Hứa đến, tự thu dọn giúp Tôn Tiệp, cười ngượng ngùng với Kỷ Lam rồi rời đi.

Về phần Kỷ Lam, cô cầm chìa khóa nhà Tôn Tiệp, sau đó chuẩn bị về nhà lấy chút hành lý.

Chỉ là Kỷ Lam không biết, lúc cô rời đi có hai cái đuôi nhỏ theo sau.

"Tại sao chúng ta phải đi theo cô ấy?" Quỷ Đao Lao hỏi Ngao An An.

"Ngươi không nghe bọn họ nói gì sao? Chị Kỷ này muốn ở đây với người bị dọa kia, vậy thì trong nhà chị Kỷ này chắc chắn không có ai, chúng ta đi theo đến nhà cô ấy sẽ không sợ dọa đến người khác." Ngao An An thản nhiên trả lời.

Quỷ Đao Lao trầm mặc.

Lát sau, quỷ Đao Lao và Ngao An An bám theo Kỷ Lam cuối cùng cũng đến được nhà cô ấy.

Vừa vào cửa, nhìn quanh một vòng, khi tầm mắt dừng ở chỗ nào đó, đôi mắt Ngao An An lập tức sáng lên.

"Chiếc đèn này thật sáng!" Ngao An An nhìn chiếc đèn thủy tinh sáng long lanh treo ở giữa, ánh mắt giống như dính trên đó.

Ngay sau đó, nhân lúc quỷ Đao Lao chưa có phản ứng, bản thân đã bay lên trên đèn, đôi tay vuốt ve lớp thủy tinh trên đèn.

Cùng lúc đó, đèn thủy tinh vì động tác của Ngao An An bắt đầu lắc lư trên không trung.

Nghe được động tĩnh, Kỷ Lam nhìn thoáng qua, sau đó kiểm tra cửa sổ, không mở.

Không mở, tại sao đèn lại động?

Đột nhiên nhớ tới lời Tôn Tiệp, toàn thân Kỷ Lam cứng đờ.

Đồng thời an ủi bản thân, không nên nghĩ nhiều, không nên nghĩ nhiều...

Nhưng ngay sau đó, điều đáng sợ hơn đã xảy ra.

Chiếc đèn thủy tinh kia cứ như vậy mà biến mất.

Kỷ Lam dụi dụi hai mắt của mình, khi xác thực lại, hai chân lập tức mềm nhũn.

Thật sự... Thật sự có... có... Có quỷ!!!

Ngay sau đó, cô ngã gục xuống đất hôn mê bất tỉnh.

Quỷ Đao Lao cũng không nghĩ rằng mình vừa mới nhắc nhở, mà Ngao An An đã lại làm ra loại chuyện thế này, hắn lập tức nói với Ngao An An, "Đại nhân! Người dọa cô ấy ngất xỉu rồi!"

"Hả???." Ngao An An nhìn Kỷ Lam ngã xỉu trên mặt đất, không biết phải nói gì.

Con người, đúng là quá yếu ớt!

"Cái đèn kia..."

"Cái đèn kia là của ta." Cái đèn này sáng long lanh, còn được làm tinh xảo như vậy, thật sự quá đẹp, bộ sưu tập của cô chưa có thứ nào như này!

Túi tiền của rồng, chỉ có vào không có ra!!!

Quỷ Đao Lao nghe xong, khóe miệng run rẩy.

Nó gặp gỡ một "lão đại" thật không đáng tin cậy.

Ngay sau đó, cô chỉ vào Kỷ Lam trên mặt đất, "Người này phải làm sao đây? Hay giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra?"

Bọn họ có ý định đổi địa điểm. Nhưng...

"Hay là như vậy, để cô ấy đi theo ta giống như ngươi, dù sao ngươi cũng là quỷ, rất nhiều chuyện không tiện, vừa hay cần có người đưa ta đi theo, ta nhìn tướng mạo của cô ấy, lông mày mượt mà, giữa mày rộng, trán cao, gò má rộng, hẳn là người lòng dạ tốt, hành sự rất chính trực, dùng loại người này cũng rất yên tâm, chỉ là hơi nhát gan." Ngao An An cẩn thận nhìn gương mặt đoan trang của Kỷ Lam, sau đó nhận xét.

Dù sao vì nhiệm vụ, sớm hay muộn thì cô cũng phải hòa nhập với thế giới này, vậy không bằng tìm một người ngoan ngoãn ở bên cạnh, giúp cho cô giống với mọi người.

"Đại nhân còn biết xem tướng?" Quỷ Đao Lao ngạc nhiên hỏi.

"Tất nhiên, đây là bản năng trời sinh của Nhất tộc bọn ta." Ngao An An trả lời, thần sắc mang vài phần khoe khoang.

Nhất tộc?

Quỷ Đao Lao nghe xong, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu, nhưng không có can đảm đi hỏi.

Có đôi khi biết càng nhiều, chết càng nhanh.

Tuy nhiên trong lòng cũng đồng ý với cách nói của Ngao An An, hắn cũng muốn có thêm "người" tới dạy vị lão đại "không biết gì" này.

Không biết qua bao lâu, Kỷ Lam cũng tỉnh dậy, nghĩ đến cảnh trước lúc mình ngất xỉu, vội giật mình ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn lên chỗ treo đèn, vẫn không thấy đâu cả, ngay sau đó, cô ngồi bật dậy, chạy thẳng ra cửa.

"Đợi đã." Đột nhiên, có một giọng nói vang lên phía sau Kỷ Lam.

Kỷ Lam nghe được âm thanh này, cả người lập tức cứng đờ, sau đó chậm rãi quay đầu lại nhìn, bất ngờ thấy một mỹ nữ tuyệt sắc mặc chiếc áo dài màu xanh lá.

Quỷ... Quỷ... Quỷ...

Kỷ Lam chỉ cảm thấy đầu mình trống rỗng. Suy nghĩ duy nhất là: Cô có thể ngất xỉu một lần nữa không?

___________o0o___________

Cập nhật ngày 27/2/2021 tại Việt Nam Overnight

Editor: kimnana

Beta: kimnana