Chương 6: Lừa đảo

Giang Cận Đồng giơ tay nhặt số bạc vỡ bỏ vào ống tay áo, xua tay rộng lượng nói:

“Ta để lại những đồng tiền này cho các ngươi, đi làm việc thiện đi. Nếu bị ta đυ.ng phải lần nữa, các ngươi sẽ sẽ phải gánh chịu hậu quả."

"Vâng... vâng, bọn tiểu nhân không dám nữa!"

Rõ ràng là Giang Cận Đồng đã cướp tiền của ba người, nhưng khi nàng chuẩn bị rời đi, ba người đều lạy đầu theo như thể đã nhận được rất nhiều ân huệ từ Giang Cận Đồng.

Suốt quá trình, Khấu Tôn Dục ngồi trên xe ngơ ngác.

Giang cô nương như thế có thủ đoạn, đem sơn phỉ đều có thể thu thập ngoan ngoãn, cái này nếu là cưới vào cửa, náo lên ai cũng không quản được...

Không đúng, hắn suy nghĩ cái gì?

Đúng vào lúc này, Giang Cận Đồng cười híp mắt nhìn về phía Khấu Tôn Dục, cầu khích lệ hỏi:

"A Dục, ta lợi hại hay không?"

Bị nhìn chằm chằm như vậy, Khấu Tôn Dục chợt cảm thấy có chút ngượng ngùng, lưỡng lự hồi lâu không nói nên lời, vẻ mặt ngây thơ rất đáng yêu.

Giang Cận Đồng nhìn Khấu Tôn Dục nhút nhát lại càng hài lòng hơn, cậu em đẹp trai không những có dáng vẻ tiên tử mà còn ngây thơ dễ thương như vậy, ai mà không thích chứ?

Nhưng nàng không đùa với hắn nữa mà đẩy xe rời đi dưới ánh mắt trìu mến của ba người.

Con đường phía sau yên tĩnh, hai người không gặp ai nữa.

Mãi cho khi đến gần thị trấn mới xuất hiện vài người gầy gò, xanh xao, hướng về thị trấn đi như họ.

Giang Cận Đồng cảm thấy khó chịu, nhân đạo trong thiên tai, những người ở tầng lớp dưới cùng là người đau khổ nhất.

Ngồi trên xe được Giang Cận Đồng đẩy đi, Khấu Tôn Dục có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn dáng vẻ thản nhiên của Giang Cận Đồng, hắn lại có ảo giác mình không hề nặng chút nào.

Nguyên chủ trước đây đã từng đến thị trấn, thị trấn lúc đó vẫn rất náo nhiệt, nhiều người mang trứng và rau củ mà họ tích góp ở nhà đến bán trong thị trấn bổ sung thu nhập cho gia đình.

Hiện tại, số người trong thị trấn đã giảm đi hơn một nửa so với bình thường, những người còn sót bây giờ hoặc là còn ăn được một miếng ở đây, tạm thời không phải chết đói. Hoặc đã già không còn sức lực để đi xa vượt núi sông, chỉ có thể tồn tại qua ngày trong khi cầu mong mưa thuận gió hòa.

Giang Cận Đồng không khỏi thở dài trong lòng, nàng dùng Huyền Thuật tính toán, nửa tháng tới ở đây sẽ không mưa, không biết sẽ có bao nhiêu người chết đói.

Mong có thể gặp được một người tốt bụng sẵn sàng phân phát thức ăn cho người dân.

Mặc dù trong không gian của nàng có rất nhiều đồ dự trữ, nhưng nếu thật sự lấy ra thì cũng không đủ, huống chi không thể giải thích được nguồn gốc của những thứ đó.

Giang Cận Đồng đẩy xe tìm được tiệm ngũ cốc theo trí nhớ nguyên chủ.

Giải thích với Khấu Tôn Dục, nàng đặt xe đẩy trước cửa rồi cõng sọt tre trên lưng bước vào.

Tiểu nhị trong quán vốn rất vui mừng vì có người bước vào, nhưng khi thấy Giang Cận Đồng ăn mặc rách rưới như không có tiền mua đồ, cất giọng dứt khoát hô:

"Gạo tẻ tám trăm văn một đấu, lúa mì sáu trăm văn một đấu, ngô chín trăm văn một đấu..."

Giang Cận Đồng vừa bước vào quán, nghe giá này gần như muốn nhảy dựng lên.

Giá này gấp mười lần giá thông thường!

Giang Cận Đồng cũng không mua, lặng lẽ thu chân bước ra ngoài.

Không thể xấu hổ được, tự tin như nàng, hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt của người khác!

Khấu Tôn Dục thấy nàng vừa bước vào liền ra, nhẹ nhàng hỏi:

“Sao vậy?”

Giang Cận Đồng cũng không giấu diếm, thẳng thừng nói:

“Đắt quá, giá cao gấp mười lần trước. Chúng ta thử cửa hàng khác xem sao”.

Giang Cận Đồng lại đẩy xe đi tới ba cửa hàng ngũ cốc, giá cả đều như nhau.

Trong không gian của nàng tuy có đồ ăn nhưng trực tiếp lấy ra cũng không tiện, nàng phải mua trước một ít, sau đó khi nấu ăn sẽ tự nhiên sử dụng, nhiều hay ít một chút sẽ không dễ dàng bị phát hiện, chỉ cần chênh lệch không lớn là được.

Giang Cận Đồng chọn một quán có đồ ăn ngon mua một ít mỳ, tốn ba lạng bạc chỉ mua được một ít nên không dám mua thêm.

Nàng bỏ số thóc đã đổi ba lạng bạc vào sọt rồi phàn nàn với Khấu Tôn Dục:

“Giá thóc đắt quá, thảo nào mọi người đều chạy trốn”.

Với giá lương thực như vậy, người dân trong thị trấn sẽ khó đủ ăn nếu dựa vào thu nhập từ công việc của họ.

(Edit: Y Lan Như Mộng)

Khấu Tôn Dục không biết phải nói sao, hắn bây giờ không còn một xu dính túi, chỉ có thể trở thành vật cản, nếu không gặp được người nhiệt tình như Giang cô nương, có lẽ bây giờ hắn còn không thể cứu nổi.

Giang Cận Đồng không quan tâm Khấu Tôn Dục có trả lời hay không mà sờ sờ hai lạng bạc trong ống tay áo, trầm tư nói:

“Không biết hai lạng bạc có đủ đi khám thầy thuốc hay không…”

Khấu Tôn Dục định thần lại, kinh ngạc nhìn nàng, chỉ thấy Giang Cận Đồng vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ, với đôi mắt thông minh đang đảo quanh.

Chẳng lẽ nàng ấy muốn tìm đại phu chữa trị cho chân của mình?

Nhưng hắn trúng độc đã lâu, huống chi là bây giờ, cho dù có đi khám kịp thời cũng chưa chắc có thể loại bỏ được độc tố trong chân.

Hắn trở thành gánh nặng, không bỏ ra được hai lượng bạc cuối cùng chỉ để chữa trị vết thương cho hắn, lại để Giang cô nương cùng hắn chết đói.

"Không..."

Bọn họ còn chưa kịp nói lời nào, liền nhìn thấy một đám người vội vàng rời đi.

"Đào Phủ mời đạo sĩ bắt ma. Cả đời ta chưa từng thấy ma nên phải đi xem!"

"Đi nhanh lên, nếu không đến muộn sẽ không còn chỗ tốt!"

Vừa nghe đến từ “bắt ma”, Giang Cận Đồng hai mắt chợt sáng lên, cô vội túm lấy người đứng gần nhất hỏi thăm tình hình Đào Phủ.

Thì ra Đào Phủ là nơi ở của Đào Viên Ngoại ở trấn, mẹ Đào Viên Ngoại lâm bệnh qua đời cách đây nửa tháng, từ đó nhiều người hầu trong nhà đều chết oan uổng.

Cách đây vài ngày, nhi tử sơ sinh của Đào Viên Ngoại đột nhiên mắc bệnh, đi khám đại phu vẫn không thấy đỡ, bây giờ khí ra vào ít, cách cái chết không xa.

Đào Viên Ngoại không còn cách nào khác nghĩ là ma quỷ nên mời một đạo sĩ từ một đạo giáo gần đó đến xem, hy vọng cứu được mạng sống cho hài tử nhỏ của mình.

Giang Cận Đồng hỏi thăm xong, vui vẻ đẩy xe đi theo đám đông tiến đến Đào Phủ.

Trước cửa Đào Phủ có người ba tầng trong, ngoài ba tầng, Giang Cận Đồng lăn lộn hồi lâu cũng không thấy gì, không khỏi thở dài.

"Không phải là nạn đói sao? Tại sao lại có nhiều người đến xem náo nhiệt như vậy? Xem ra vẫn còn quá no!"

Không thể nhìn thấy trái phải, Giang Cận Đồng ngồi xuống xe đẩy không vội vàng, tùy ý vung ngón tay lên không trung vài lần, khung cảnh bên trong dinh thự nhanh chóng hiện ra trước mắt.

Nàng đã lâu không sử dụng khả năng nhìn vật thể từ xa, nhưng may mắn hiện tại dùng không cảm thấy xa lạ.

Trong vườn Đào Phủ, một người nam nhân ăn mặc như một đạo sĩ đang dẫn ba đệ tử đi thực hiện nghi lễ.

Đạo sĩ lắc chiếc chuông Tam Thanh trong tay, miệng lẩm bẩm điều gì đó, nhúng bút lông vào chu sa vẽ bùa trên tờ giấy màu vàng.

Chỉ cần dùng ngón tay xoa nhẹ, tấm bùa cháy ngay lập tức, nhanh chóng biến thành tro bụi.

Cùng lúc đó, bầu trời vừa trong xanh bỗng bị mây đen bao phủ, gió đột nhiên trở nên mạnh mẽ.

Đạo sĩ cầm thanh kiếm gỗ với đôi tay run rẩy, múa máy một cách khó khăn trong không trung, đối với những người khác, có vẻ như ông ta đang chiến đấu với thứ gì đó.

Đạo sĩ không ngừng lắc lư, nghiêm túc giơ bầu lên, đọc một loạt bùa chú rồi đậy bầu lại.

Mây đen trên bầu trời nhanh chóng tan đi.

Đào Viên Ngoại vẻ mặt buồn bã nhìn đạo sĩ đang luyện công, thấy đạo sĩ dừng động tác, vội vàng hỏi:

"Đạo sĩ, ngài thế nào rồi?"

Đạo sĩ giả vờ thâm sâu, vuốt râu nói: “Quỷ dữ tuy khó đối phó nhưng đã bị bần đạo khuất phục. Xin thí chủ hãy yên tâm.”

“Vậy khi nào nhi tử ta sẽ khỏi bệnh?”

Đạo sĩ nheo mắt đếm, vẻ mặt phiền muộn: “Cái này…”