Quyển 1 - Chương 40: Nhiệm vụ liên tiếp thứ hai (1)

Trịnh Bân vội vàng từ trong khoang giả lập bước ra, nhưng không rời đi ngay mà ngồi bệt xuống dựa mình vào khoang giả lập, má và tai đỏ lựng như cà chua chín, tiếng tim đập thình thịch như muốn át đi tiếng thở dốc ngày một nặng nề của cậu.

Đợi tiếng thở gấp dịu dần xuống Trịnh Bân mới bình ổn nổi cảm xúc, tuy vậy tiếng đập rộn rã của trái tim vẫn văng vẳng bên tai.

Cậu ôm lấy ngực mình nhăn nhó, thi thoảng lại dùng tay xoa nhẹ nơi vị trí vùng ngực trái, trong đầu cố quên đi hình ảnh ám muội trước đó mà không được, miệng lẩm bẩm không dưới chục lần đó không phải sự thật nhằm an ủi bản thân.

Bởi Trịnh Bân đăng xuất đột ngột nên hệ thống Tiểu Bảo Bối đang làm chuyện riêng cũng bị lôi theo ra ngoài, ai bảo bọn họ lúc này liên kết thành một thể chứ. Ban đầu còn định sẽ than vãn với kí chủ một hồi, xong Tiểu Bảo Bối liền phát hiện ra sự tình không đúng.

“Ký chủ? Trịnh Bân? Tiểu Bân? Cậu sao thế?”

Nhịp tim đập tần suất cao như vậy không vấn đề chứ? Ký chủ không chịu nổi liền nghẻo thì nó làm sao bây giờ?

Trịnh Bân không dám nói ra nguyên nhân thật sự, vừa xoa ngực vừa lắc đầu biểu thị mình không sao.

Tiểu Bảo Bối nhìn ra cậu không muốn nói nên không hỏi nữa, chỉ cho là cậu huấn luyện quá sức nên cạn kiệt thể lực thôi.

Đây cũng là một trong những điểm lợi khi huấn luyện tại tinh võng.

Người dùng đăng nhập vào tinh võng dù chỉ là một dãy số liệu, nhưng lúc huấn luyện lại tác động trực tiếp vào cơ thể của người đó.

Phòng huấn luyện có chức năng điều chỉnh các giác quan lên cao nhất, nên mỗi lực đánh đều chân thật như trong hiện thực.

Bởi thế không phải ai cũng dám luyện tập lâu trong phòng huấn luyện nếu không đảm bảo về thể chất của mình.

“Phong Hình quyền” thiên về tốc độ, mỗi lần ra đòn cần nhanh chóng và dứt khoát, xong theo đó là mức độ tiêu hao thể lực càng nhanh. Cho nên dù Trịnh Bân mới luyện tập có một tiếng, nhưng vì là lần đầu không tránh khỏi càng dễ mất sức hơn.

Trịnh Bân cạn thể lực là sự thật, dù sao cậu cũng đối chiến lâu với Tần Liệt như vậy cơ mà. Có điều ngay sau đó đối phương lại giáng cậu một “đòn” bất ngờ khiến cậu trực tiếp đăng xuất trong phòng huấn luyện thôi.

Sao Tần Liệt đột nhiên lại hôn mình? Không phải bọn họ đang đối chiến rất bình thường sao?

Trịnh Bân bất chợt nhớ đến nụ cười đầy khác thường của đối phương trước thời điểm mình đăng xuất, sau lưng tự nhiên cảm thấy lạnh buốt.

Biết vậy cậu đã từ chối không đi buổi hội thảo ngày mai rồi. Nhưng bản thân đã hứa với Tần phu nhân, mình không thể thất hẹn với trưởng bối được, đây là phép lịch sự tối thiểu.

Trong đầu rối như tơ vò, Trịnh Bân ôm trán thở dài bất lực. Tự an ủi bản thân là một tên đàn ông thẳng tắp, dù sa vào vũng lầy vẫn có thể hiên ngang bước ra. Không phải chỉ bị người cùng giới hôn thôi à, dù đó là nụ hôn đầu cả hai đời của mình.

Trịnh Bân vì căn bệnh này từng có suy nghĩ mình sẽ sống cô đơn đến chết. Các cô gái bây giờ ai mà không muốn được người yêu chiều chuộng quan tâm, nói lời đường mật khen ngợi mình, nhưng điều đó với Trịnh Bân là quá xa xỉ.

Đến đối mặt người ta còn không tự nhiên, chứ đừng nói là bày ra mấy hành động kia.

Vậy nên hơn hai mươi cái xuân xanh cậu chưa từng hôn ai cả, cho dù đồng giới hay khác giới.

Nhưng Tần Liệt lại hôn cậu trong phòng huấn luyện, cái nơi mà mọi giác quan được đẩy lên cao nhất, xúc cảm mềm mại mà ướŧ áŧ đó lần đầu được thể nghiệm khiến hô hấp của cậu tạm đình chỉ trong giây lát, cộng thêm gương mặt đẹp trai chết người của đối phương còn sát gần với tầm mắt mình như vậy, Trịnh Bân luôn tự nhận mình thẳng đuột có dấu hiệu chuyển thành một đường parabol xinh đẹp. (Y: ý là cong xừ nó rồi anh em ạ =.,=)

Ngược lại với một thiếu niên cảm xúc rối bời, Tần Liệt là người chủ động thấy vô cùng hài lòng với hành vi của mình.

Ít nhất đối phương chỉ là khϊếp sợ mà không phải ghê tởm hay bài xích với nụ hôn của hắn.

Tần Liệt không phủ nhận khi mình vừa chạm môi thiếu niên thì bản thân đã xao động, trong lòng càng khẩn thiết muốn làm sâu thêm nụ hôn này.

Tiếc là cậu rất phòng bị hắn, việc “tập kích” bất ngờ chỉ kéo dài trong giây lát, ngay sau đó liền lấy lại tinh thần và đăng xuất luôn.

Thấy người đã rời đi mình ở lại đây không còn ý nghĩa gì, Tần Liệt vô cùng bình tĩnh rời khỏi phòng huấn luyện và đi theo ý định ban đầu đến Đấu Trường Cơ Giáp ngược người.

Ừm, các đấu sĩ lỡ có rút phải Tần Liệt thì ra đi mạnh giỏi nhé ~

Sáng hôm sau.

Hôm nay là ngày diễn ra Hội thảo, trước khi bắt đầu khoảng nửa tiếng cả nhà Trịnh gia đã đến rồi, bên cạnh đó còn có cả Mạnh lão và Mạnh Dật Hiên. Mạnh thiếu vừa đến đã lôi Trịnh Bân đi tìm Tần Liệt, nhưng cậu sống chết không chịu đi, hiển nhiên không hề muốn đối mặt với hắn ngay bây giờ.

Nhưng mà cậu có không đi thì hắn vẫn tự tìm đến thôi. Trịnh gia vừa bước vào Tần phu nhân đã nhận được tin tức, còn đặc biệt xác nhận “con dâu” của mình có tới hay không.

Từ ngày hôm qua lúc cậu thể hiện ra một phần thực lực, Tần phu nhân từ không thích chuyển sang hai mắt biến hình trái tim rồi.

Với Tần phu nhân, nhất là tầng lớp trẻ như Trịnh Thành Hi, lại có hứng thú và hiểu biết nhất định với cổ vật, chứng tỏ đứa trẻ đó có tâm địa lương thiện và hướng nội.

Tần phu nhân không nhịn được tưởng tượng ra hình ảnh thiếu niên bề ngoài mặt lạnh nhưng bên trong rụt rè và nội tâm tinh tế. Ôi cái sự dễ thương này gãi đúng chỗ ngứa của mình rồi. Một chút cũng không giống cục đá lạnh từ trong ra ngoài như thằng nhóc nhà mình.

Hiển nhiên Tần phu nhân không biết rằng mình đã chạm đúng chân tướng rồi.

Sau khi xác định Trịnh Thành Hi có đến thì Tần phu nhân liền lập tức báo cho Tần Liệt. Tần thiếu hoài niệm dư vị nụ hôn hôm qua nên càng muốn gặp cậu, ngay khi hay tin liền chạy đi tìm cậu, lúc thấy cậu với người đàn ông khác lôi lôi kéo kéo thì sầm hết mặt mũi lại, cả người âm trầm một đường đi thằng về hướng đối phương.

(Người đàn ông khác aka Mạnh Dật Hiên: Ta có tội tình gì? Người ta chỉ muốn làm một ông mai xứng chức thôi mà ~)

“Tiểu Hi, lại gặp rồi.”

Tần Liệt trước tiên chào hai vị trưởng bối là Trịnh lão và Mạnh lão, sau khi kêu người đến an bài chỗ ngồi cho bọn họ thì kéo tay thiếu niên đang định rời đi lại, miệng kề sát bên tai cậu, âm thanh phát ra cực nhỏ đủ cho hai người đều nghe thấy.

Trình Bân trừng lớn mắt, trong lòng thở phào vì mình đang xài kỹ năng, nếu không lúc này chẳng thể nào bình tĩnh mà đối diện với người ta.

Nhưng mà Tiểu Hi là cái kiểu xưng hô gì? Bọn họ lúc nào thân thiết đến như vậy? Đến ông nội còn chẳng gọi mình như thế đâu.

“Tần thiếu, mời buông tay.”

Trịnh Bân nghiêng đầu tránh đi sự áp sát của Tần Liệt, ánh mặt lạnh nhạt đối diện tầm mắt hắn.

Tần Liệt cau mày. Không giống. Quá khác biệt rồi. Thiếu niên lúc này như đặt mình trong một cái vỏ bọc vậy, không hề giống với biểu cảm chân thật như hôm qua. Cho nên xem ra hình ảnh hôm qua mới là con người thật của Trịnh Thành Hi? Thú vị đấy.

(Y: Thoại điển hình của mọi nam chính, nhưng nó lại hợp lý trong hoàn cảnh này hihi ~)

“Tiểu Hi thật là trở mặt vô tình, chẳng lẽ cậu không định chịu trách nhiệm với chuyện ngày hôm qua hay sao?”

Nếu là Trịnh Bân nguyên bản, hẳn lúc này miệng cậu đã há hốc rồi, đồng thời kinh ngạc như thể mình vừa phát hiện ra châu lục mới. Nam chính đang muốn thoát vai sao? Một Tần Liệt kiệm lời vừa lạnh lùng âm trầm nhưng kiêu ngạo sắc bén đi đâu mất rồi. Trịnh Bân không hề nhớ hắn có mặt dày như vậy.

Chuyện hôm qua là lỗi của mình sao? Của mình sao?

“Tần thiếu nhắc đến chuyện gì thế? Tôi nghe một chút cũng không hiểu.”

“Ồ, ý cậu là không muốn chịu trách nhiệm, vậy để tôi chịu trách nhiệm với cậu là được.”

Tần thiếu ban đầu còn định dùng phương pháp nước ấm nấu ếch để thay đổi tâm ý của cậu, nhưng bây giờ mình đã thấu triệt thuộc tính thật của đối phương, hiển nhiên phải đổi phương pháp rồi.

“Anh!”

Trịnh Bân tự thấy mình cả kể có xài kỹ năng cũng không đấu lại nổi người này, bao nhiêu biết ơn đối với chuyện hắn giúp mình trong chuyện tăng nhanh độ thuần thục với kỹ năng mới liền bay mất sạch.

Ngày hôm qua sau khi Tiểu Bảo Bối nhìn số liệu của cậu còn thốt ra ngạc nhiên. "Phong Hình quyền " trong một thời gian ngắn độ thuần thục không thể đạt ngay một trăm phần trăm được.

Nó đã tính toán ký chủ có luyện tập một tiếng trong phòng huấn luyện cũng chỉ khiến độ thuần thục tăng lên năm phần trăm thôi.

Ai mà ngờ trị số mà nó thấy được sau khi cậu trở ra hiển thị mười lăm phần trăm, gắp ba lần so với dự đoán của nó.

Tiểu Bảo Bối tự nhận là hệ thống đỉnh cấp cảm thấy mình không thể phạm sai lầm cấp thấp vậy được, cho nên mặc kệ ký chủ đang không khỏe liền phải hỏi cho ra nhẽ.

Trịnh Bân không còn cách nào đành phải kể chuyện mình đối chiến với Tần Liệt trong phòng huấn luyện, đương nhiên là đã trừ bỏ đi chuyện đằng sau đó. Tiểu Bảo Bối nghe xong rất hứng thú, còn khuyên cậu nếu được nên đối chiến với người ta nhiều hơn, vừa hay một công đôi việc.

Cơ mà…

“Lúc bất ngờ nhìn thấy Tần Liệt tấn công mình, cậu không có vấn đề gì sao?”

Tiểu Bảo Bối đột nhiên nhớ đến điểm đặc biệt của phòng huấn luyện. Nếu là ký chủ của nó trong trường hợp như vậy thì tâm bệnh phát tác khiến bản thân quên hết mọi thứ mới hợp lý, chứ đâu phải như cậu lúc đó có thể lập tức vừa chặn đòn vừa thủ thế với đối thủ như vậy được.

Ủa đúng nhỉ… Trịnh Bân bây giờ mới nghĩ đến vấn đề này, tự nhớ lại cảm xúc lúc đó của mình

“Tôi cũng không rõ nữa, chỉ là phát giác mình gặp nguy hiểm nên bất giác tự thôi miên mình cần phải bình tĩnh, sau đó trong đầu hiện ra hàng loạt phương thức ứng chiến có thể đánh với đối thủ, ngoài ra không còn suy nghĩ nào khác.”

“Ồ, xem ra cậu rất có thiên phú trong chiến đấu đấy. Mới vậy mà đã tự hình thành ý thức rồi, không phải ai cũng làm được đâu.”

Tiểu Bảo Bối vừa nghe kí chủ nói xong liền hiểu ngay nguyên nhân, thậm chí còn khen ngợi không ngớt. Nếu người bình thường có loại ý thức này nó còn không ngạc nhiên đâu, nhưng trường hợp của kí chủ là đặc biệt đấy.

Bản thân Trịnh Bân cũng không biết Tần Liệt cũng phát hiện ra đặc điểm này của cậu, nên ban đầu từ ý tứ thăm dò biến thành dẫn dắt. Một mầm tốt như vậy mà không chỉ dạy tốt thì quá lãng phí.