Quyển 1 - Chương 38: Phong Hình quyền

Trịnh Bân vừa ấn vào ô giỏ hàng trên bảng thuộc tính thì trước mặt liền hiện một tấm bảng khác.

Trên tấm bảng hiện ra ba hàng chữ “Sơ”, “Trung” và “Thượng”, tuy nhiên trong ba hàng chữ này chỉ có chữ “Sơ” phát ra ánh sáng màu vàng, còn hai chữ khác là màu xám xịt.

Trịnh Bân thử bấm vào “Trung” hoặc “Thượng”, nhưng hiển nhiên bảng không có thay đổi gì, bên cạnh đó Tiểu Bảo Bối lại cười khanh khách và nói với giọng điệu khinh bỉ:

“Kí chủ chưa đủ trình độ để mở ra hai khu vực sau, bây giờ cậu chỉ có thể vào khu vực “Sơ” thôi.”

“Vậy sao cậu không nói sớm?” Trịnh Bân không cam lòng hỏi lại, trong lòng hiểu rõ cái hệ thống này cố tình làm vậy để cười nhạo cậu. Hừ, cái đồ hệ thống không đáng tin.

“Là tôi chưa kịp nói cậu đã ấn mà.” Tiểu Bảo Bối nó rất vô tội đó.

“Hừ.” Trịnh Bân có tin mới là lạ. Không quan tâm đến hệ thống đáng ghét nữa, Trịnh Bân không chờ được mà nhấn vào chữ “Sơ” trên tấm bảng.

Tấm bảng được đổi mới. Xuất hiện hai hàng chữ là “Vật phẩm” và “Kỹ năng”. Cậu lần lượt khám phá hai phần này.

Trong khu “Vật phẩm” rất đa chủng loại, được phân theo trị giá tích phân cần đánh đổi. Giấy huyễn hình mà Tiểu Bảo Bối cho cậu làm nhiệm vụ lúc trước cũng xuất hiện trong mục này, giá cả còn không sai. Bên cạnh nó còn những loại giấy huyễn hình cấp cao hơn, đương nhiên giá trị càng không kém.

Trịnh Bân đã lướt hết rồi. Ở phần này giấy huyễn hình tốt nhất vẫn thuộc lại sơ cấp, cho thấy giấy phẩm cấp cao hơn không có ở khu vực này. Nhưng cậu cũng rõ mình mới chỉ bước vào con đường tu tập Huyễn Hình Sư, để dùng giấy cấp cao hơn còn chưa đủ năng lực.

Tiểu Bảo Bối đã nói rồi, Trịnh Bân càng tạo ra nhiều Ori thì điểm thực hành càng tăng, đồng nghĩa bản thân có thể thăng cấp cao hơn.

Trịnh Bân lúc này lực chiến vẫn còn thấp, thể chất kém cỏi, trong khi đó kẻ không vừa mắt mình mỗi kẻ đều là thiên tài trong thiên tài. Cho nên cậu muốn tìm thứ gì đó tăng thực lực của bản thân, không cần quá xuất sắc, bảo mệnh là được rồi.

“Cá nhân tôi khuyên cậu nên mua thuốc tăng cường thể chất. Nhìn cái cấp thể chất của cậu bây giờ đi, thảm không nỡ nhìn.”

Chủ yếu là thuốc tăng cường thể chất giá không cao, Trịnh Bân hiện có 3000 tích phân, sau khi mua thuốc chỉ tốn mất 500 tích phân, số tích phân còn lại có thể sang mục “Kỹ năng” mua kỹ năng có tác dụng thực chiến phù hợp.

Không cần Tiểu Bảo Bối đưa ra ý kiến, chính Trịnh Bân cũng mặc cảm với cấp thể chất của mình. Tuy cậu có thể nhờ vào kỹ năng: “Ta là một đóa hoa cao lãnh” làm cho thể chất tạm thời nâng lên cấp S. Nhưng nói cho cùng đấy cũng không phải cấp thể chất thật của mình, đến lúc thời gian dùng kỹ năng kết thúc, Trịnh Bân vẫn là đồ yếu nhớt thể chất cấp F mà thôi.

Thế là Trịnh Bân mất 500 tích phân để đổi thuốc tăng cường thể chất cho mình. Xong cậu cũng không uống ngay mà để nó sang một bên, còn mình thì rời khu vực “Vật phẩm” chuyển sang khu vực “Kỹ năng”.

Mục kỹ năng hiển nhiên ít ô hiển thị hơn. Trịnh Bân thấy một hàng kỹ năng trị số không cái nào ít hơn 2000 tích phân mà lòng câm nín. Thậm chí kỹ năng đắt nhất có trị giá đến năm con số nữa. Cậu đối với kỹ năng này cũng không xa lạ, chính là kỹ năng chữa trị tinh thần lực mà Tiểu Bảo Bối từng nhắc đến.

Có điều bên cạnh kỹ năng này còn ghi chú hai chữ “Sơ cấp”, như vậy kỹ năng này xem ra còn chia phẩm cấp nữa. Trịnh Bân nhìn số tích phân đề bên cạnh kỹ năng mà lòng nhỏ máu. Mới loại sơ cấp mà tích phân đã nhiều như vậy, nếu cấp cao hơn còn phải tốn bao nhiêu nữa.

Vốn bản thân còn tính đổi kỹ năng này để chữa bệnh cho ông nội, kết quả biến thành bản thân có tâm mà không có lực.

Nếu không thể đổi kỹ năng này, Trịnh Bân nghèo nàn đi tìm kỹ năng giá thấp có tác dụng với thể chất của mình.

May thay ông trời không tuyệt đường người, Trịnh Bân tìm được hai kỹ năng vừa giá với mình.

“Thiết Sơn quyền” – mỗi lực đấm ra tựa như ngàn cân sắt, thân mình vững như núi đá, không lực lượng nào có thể đạp đổ ngọn núi lớn này.

“Phong Hình quyền” – mỗi quyền đưa ra đều tựa như cơn gió vô hình, khiến kẻ thù không thể xác định được phương hướng, chú trọng đánh nhanh thắng nhanh.

Cả hai kỹ năng đều là luyện quyền, nhưng bản chất lại không giống nhau.

Đương nhiên mỗi kỹ năng đều có điều kiện nhất định với người tu tập.

“Thiết Sơn Quyền” yêu cầu thể năng cấp A, cân nặng không thể thấp hơn sáu mươi cân, người có cân nặng càng lớn càng thích hợp tu tập.

Ngược lại “Phong Hình Quyền” với thể chất cấp C là có thể tu tập được, thân hình càng nhỏ gọn càng có lợi cho việc di chuyển.

Trịnh Bân cảm thấy mình thích hợp tu tập “Phong Hình quyền” hơn. Bởi thân hình cậu nhỏ nhắn, yêu cầu với thể chất lại không cao như “Thiết Sơn quyền”, quan trọng là giá cá vừa đúng 2000 tích phân.

Xong trước mắt cậu vẫn phải uống thuốc trước xem thể chất mình có thể cải thiện đến mức nào. Trên bảng thuộc tính của Trịnh Bân đang hiển thị thể năng cấp F, nên lúc này cậu chưa đủ điều kiện để đổi kỹ năng.

Xác định từ giờ đến lúc ăn tối còn ba tiếng nữa, như thường lệ nhắn tin cho Hình Sinh báo mình sẽ ăn ở trong phòng, Trịnh Bân đi đến trước cửa khóa chặt lại, phòng cho người bất ngờ đi vào cắt ngang quá trình.

Nếu là trước kia Trịnh Bân không cần phải làm đến mức này, có điều trong nhà mới xuất hiện thêm một kẻ không có liêm sỉ Mạnh Dật Hiên, rõ là khách mà tự nhiên như trong nhà mình, đặc biệt thích ghé qua phòng cậu làm phiền.

Mạnh thiếu làm vậy thực ra không phải có ý gì với Trịnh Bân đâu, chẳng qua là một phần thấy cậu thú vị, phần khác là quá rảnh không có chuyện gì làm thôi.

Ai bảo hắn có một thằng bạn cuồng huấn luyện như Tần Liệt chứ, muốn rủ hắn đi chơi còn khó hơn lên trời, có khi còn vạ lây bị đối phương kéo huấn luyện cùng ấy chứ. Ôi, quãng thời gian ấy nghĩ đến mà nhức toàn thân.

Quay lại chủ đề chính, Trịnh Bân một lần nữa ngồi trên giường, trên tay cầm chai thuốc tăng cường thể chất chậm rãi quan sát. Chai thuốc chất liệu thủy tinh, hình dáng ngược lại giống mấy lọ nước hoa mà mẹ Trịnh Bân thường dùng.

Thuốc bên trong có màu xanh dương trong suốt, cậu thậm chí có thể nhìn thấy bọt khí hơi lăn tăn trong làn nước mỗi khi tay mình lắc nhẹ lên.

Một chai thuốc mà cũng đẹp như vậy, không biết hương vị của nó ra sao.

Ồ, có mùi như nước ép nho vậy.

Trịnh Bân mở nắp ra đã bị một mùi hương dịu nhẹ thấm nhuần quyến luyến cánh mũi mà tâm thần thư thích, trong lòng nhẫn nhịn không được muốn lập tức uống cạn nó.

Và Trịnh Bân làm thật, chất lỏng ngọt ngào chảy một đường vào trong cổ họng đến dạ dày liền hóa thành một mảnh ấm nóng dễ chịu. Tuy nhiên sự dễ chịu này không kéo dài bao lâu.

Những cơn đau bất ngờ ập đến khiến cậu ngã vật ra giường, sự đau đớn này còn kinh khủng hơn cả lần đầu Trịnh Bân dùng hết tinh thần lực nữa. Lần đó ít nhất ra cậu chỉ cảm thấy trong đầu bứt rứt toàn thân rã rời, còn bây giờ mỗi vị trí trong cơ thể đều đau nhức như có quả tạ ngàn cân đang nghiền ép phía trên.

Đã vậy Tiểu Bảo Bối còn nhắc Trịnh Bân phải giữ vững thần trí, đừng để bản thân không chịu được mà ngất đi. Sau khi uống thuốc này, cơ thể cảm nhận cơn đau càng lớn và thời gian kéo càng dài chứng tỏ khả năng thể chất tấn cấp cao càng nhiều. Tuy nhiên điều thiết yếu là cậu không được mất ý thức mới được, nếu không mọi thứ sẽ thành công dã tràng.

Trịnh Bân không muốn thất bại, chai thuốc kia tốn 500 tích phân đấy, nếu đổi thêm một bình cậu liền rỗng túi. Quan trọng là thuốc uống thêm một lần không có tác dụng lớn như lần đầu tiên.

Nếu lúc này có ngờ bất ngờ tiến vào phòng, sẽ thấy được trên giường có một thiếu niên nằm cuộn tròn như con sâu đo, mặt mũi nhăn nhó, toàn thân căng chặt, gân xanh nổi lên. Điều này cho thấy cậu ấy không hề thoải mái, giống như đang phải chịu đựng điều gì đó.

Quãng thời gian khiến người khổ sở này không hề ngắn. Trịnh Bân đã phải giữ nguyên một tư thế trong hai tiếng đồng hồ, đồng thời còn ngửi trên người mình có một cỗ mùi vị khó ngửi.

Trịnh Bân ngửi thấy cũng đúng thôi. Xung quanh thiếu niên xuất hiện những vết đen sì, từ thân thể đến trên giường, đây là tạp chất trong cơ thể đã tồn tại từ rất lâu tiết ra.

Thiếu niên nhận ra tình cảnh hiện tại của mình, tính cách ưa sạch sẽ trong nháy mắt bộc phát, nào có quan tâm thân thể có gì biến đổi, chỉ muốn lập tức chạy vào phòng tắm.

Trước đó cậu cũng không quên ra lệnh Thập Tứ đang sạc điện trong góc thay ga giường giúp mình. Nếu biết sau khi uống thuốc là hình ảnh này, Trịnh Bân đã không ngồi trên giường mà thủ sẵn trong nhà tắm rồi.

Thập Tứ dù không hiểu vì sao trên giường chủ nhân lại có vết bẩn như vậy, nhưng nó là một robot dọn dẹp thông minh nghe lời, chủ nhân đã ra lệnh thì nó cứ đi làm là được.

Đợi Trịnh Bân cả người sảng khoái bước ra khỏi nhà tắm thì đống hỗn độn trên giường cậu đã được Thập Tứ dọn dẹp sạch sẽ.

Lần nữa ngồi trên giường, bây giờ Trịnh Bân mới chú ý đến sự khác biệt trong cơ thể mình.

Nếu để cậu dùng từ để hình dung cơ thể trước kia của mình, thì đó là yếu nhớt như gà bệnh. Thân thể kém đến nỗi đi bộ một đoạn ngắn cũng khiến cậu thở dốc, ngỡ có cơn gió thổi qua thì cái thân này sẽ bị thổi đi mất ấy chứ.

Nhưng cảm giác lúc này hoàn toàn khác với dĩ vãng, mỗi thớ cơ trong cơ thể đều tràn ngập năng lượng, vô cùng có sức co dãn. Đây là cảm giác mà cả kể khi cậu dùng kỹ năng phối hợp cũng không cảm nhận được. Đúng là hàng real vẫn hơn hàng fake mà.

Không đợi cậu nhắc Tiểu Bảo Bối thì nó đã tự động giúp cậu hiện bảng thuộc tính ra. Cấp thể chất vốn dĩ là F lúc này biến thành A-, miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn thể chất của “Thiết Sơn quyền”.

Nhưng mà Trịnh Bân hài lòng rồi. Nhờ một chai thuốc mà thể chất biến hóa nhiều như vậy không dễ dàng, càng xứng đáng với những đau đớn mà cậu đã phải chịu đựng. Với cấp thể chất này Trịnh Bân đã đủ tiêu chuẩn vào mấy lớp hạng đầu của khoa cơ giáp chiến đấu rồi ấy chứ.

Cấp bậc thể chất thay đổi, Trịnh Bân đã đủ điều kiện để đổi lấy kỹ năng “Phong Hình quyền”. Kỹ năng vừa mua xong trong đầu cậu liền hiện ra một bộ quyền, đồng thời cảm thấy mình có thể lập tức hiểu rõ nó.

Có điều muốn kỹ năng này hoàn toàn thuộc về mình Trịnh Bân cần thực chiến luyện độ thuần thục mới được. Vừa hay cậu đang muốn tiến vào tinh võng, đến lúc đó kiếm một căn phòng huấn luyện là được.

Cứ quyết định như vậy mà đi vào khoang giả lập, Trịnh Bân không biết rằng lần đăng nhập này của mình sẽ đem đến kinh hỉ không ngờ đến.