Quyển 1 - Chương 35: Lam Ảnh tinh đồ (2)

Trịnh Bân sau khi thay đồ xong liền theo Hình Sinh xuống lầu.

Lúc gần xuống đến nơi cậu vừa vặn nghe được thỉnh cầu của Tần phu nhân, lại nghe Trịnh lão đã đồng ý nhượng bộ tranh “Mộng Thiên Lâm” cho bà một thời gian liền hiểu lí do vì sao nhiệm vụ lại xuất hiện trùng hợp như vậy.

Cho nên trước khi bộ tranh bị mang đi, Trịnh Bân phải nghĩ cách giữ nó lại, ít nhất cũng phải để cậu khám phá bí mật đằng sau để hoàn thành nhiệm vụ đã.

Những người có mặt trong phòng khách đều hướng mắt lên nhìn thiếu niên đang bước xuống, đặc biệt là Tần phu nhân, trong mắt bà lộ rõ vẻ không vui.

Cậu ta nói vậy có ý gì, đừng cho rằng được con trai mình vừa ý mà tỏ ra đắc chí. Một tên nhóc chưa từng tiếp xúc khảo cố có thể biết được vấn đề gì, rõ ràng chính là đang gây sự được nước làm tới.

“Anh Thành Hi anh đừng làm loạn nữa. Bộ tranh này rất quan trọng với dì Tần. Dì ấy cũng nói chỉ mượn một thời gian thôi, ông nội đã đồng ý rồi mà.”

Trịnh Hâm cũng nghĩ là Trịnh Bân cố ý gây sự, vốn còn đang lo lắng tìm cách cho người Tần gia ác cảm Trịnh Thành Hi để bọn họ không muốn bàn đến hôn sự nữa, ai ngờ chưa tính xong cậu ta đã tự tìm chết trước.

Bởi thế Trịnh Hâm không kiêng nể tự thêm dầu vào lửa, nhằm khiến cho cái nhìn của vợ chồng Tần gia với cậu càng kém hơn.

Trịnh Bân một cái liếc mắt nhìn đến Trịnh Hâm cũng lười, chậm rãi đi đến bên cạnh Trịnh lão, cúi người nói nhỏ vào tai ông.

Những người khác không biết cậu nói gì với ông mình, chỉ thấy Trịnh lão nghe xong thì bộ dáng giật mình quay sang xác nhận điều cậu nói mấy phần nắm chắc, lại thấy cậu giơ mười ngón tay lên thì lập tức dùng ánh mắt áy náy nói với Tần phu nhân.

“Nguyệt Mân, xem ra chú chưa thể đem tranh đưa cho cháu ngay được, chú cần xác nhận một việc trước đã.”

“Chú Trịnh, chú cần nghĩ thật kĩ, bộ tranh này có ảnh hưởng rất lớn với công bố sắp tới, cháu cũng là nghĩ cho chú mới đưa ra yêu cầu này.”

Tần phu nhân hơi nắm chặt chén trà bằng bạch ngọc trên tay, bàn tay vì dùng sức mà trắng bệch đi, ánh mắt nhìn về phía Trịnh lão mang theo khẩn thiết, trong lòng lại hận không thể xiên Trịnh Thành Hi vài nhát.

Trịnh lão vốn đã vui vẻ đồng ý rồi, lại bị tên nhóc này giữa đường cản trở, thành ra chuyện hôm nay cái nào cũng không thành.

“Tần phu nhân, ngài có thể mượn bộ tranh, nhưng trước đó cháu muốn nhờ ngài một việc.”

Không đợi Trịnh lão phản ứng, Trịnh Bân đã mở lời trước. Việc tách tranh cần một số dụng cụ chuyên dụng nhất định.

Trịnh Bân không biết ở nơi này có những vật đó hay không, nhưng nghĩ đến Tần phu nhân là người nghiên cứu khảo cổ, cứ hỏi bà thì sẽ biết thôi.

“Cậu muốn nhờ việc gì?” Tần phu nhân nhíu mày, nhưng vẫn điềm nhiên đáp lại.

“Cháu có một số dụng cụ đặc thù cần ngài cung cấp. Không phải ngài tò mò vì sao cháu nói bộ tranh có vấn đề hay sao? Tần phu nhân không ngại mà đứng một bên quan sát chứ?”

Trịnh Bân tuy biết cách tách tranh, nhưng cậu chưa từng làm trong thực tiễn, càng sợ không cẩn thận sẽ làm cả bộ tranh hỏng mất.

Cậu cũng tin rằng Trịnh lão sẽ không để mình tự chủ trương xử lý bộ tranh, cho nên sự giúp sức của Tần phu nhân là không thể thiếu.

Bà không biết phương pháp, nhưng lại tiếp xúc lâu với các loại văn vật, nhờ bà làm trợ thủ dù rằng có hơi đại tài tiểu dụng, có điều vì nhiệm vụ, Trịnh Bân cần phải tự đích thân làm mới được.

Tiếp đó Trịnh Bân nhờ quản gia đem giấy tới viết tên mấy dụng cụ rồi đưa cho Tần phu nhân.

Tần phu nhân cầm được tờ giấy đọc qua một lượt thì hơi kinh ngạc.

Đây là những dụng cụ dùng để bảo tồn văn vật, số ít trong đó còn là vật dụng chỉ có người trong chuyên ngành của bà mới dùng, không phải cứ tìm kiếm trên tinh võng là biết được.

Nếu lúc này Tần phu nhân còn nghĩ Trịnh Thành Hi cố tình gây sự thì phải xem lại mình rồi. Vậy cho nên bộ tranh kia có vấn đề thật? Một người nghiên cứu khảo cổ hơn hai mươi năm như bà lại không phát hiện? Cậu làm cách nào mà biết được?

“Tôi lập tức chuẩn bị ngay cho cậu.” Tần phu nhân nửa tin nửa ngờ mở máy thông tin gọi trợ lý đem dụng cụ đến, trong lúc đó Trịnh Bân lại nhờ quản gia chuẩn bị cho mình một căn phòng trống, tốt nhất là căn phòng không có ánh sáng, cùng với một bàn kính chiếu sáng ba chiều.

Đại quản gia đưa mắt hỏi ý kiến Trịnh lão, thấy cái gật đầu đồng ý của đối phương mới cho người đi chuẩn bị. Vừa hay nhà họ có một căn phòng kho để trống, căn phòng đó ngoài cửa chính để đi vào ra thì không có cửa nào khác, rất phù hợp với yêu cầu của thiếu gia.

Chỉ là căn phòng kia đã lâu không dùng đến, cần phải cho người đến dọn dẹp mới sử dụng được.

Trong khoảng thời gian mọi thứ cần thiết đang chuẩn bị, Trịnh lão kéo Trịnh Bân ngồi xuống khen lấy khen để một hồi, còn nói cậu cần cái gì chỉ cần nói với ông là được, ông sẽ đáp ứng hết.

Trịnh Hâm lòng đầy ganh ghét nhưng ngoài mặt vẫn phải vui vẻ chúc mừng, ánh mắt rời sang Tần Liệt, thấy đối phương luôn nhìn người mình ghét thì càng khó chịu.

Tần Liệt luôn đặt tầm mắt trên người Trịnh Bân, dù bất cứ chuyện gì phát sinh cũng không rời đi.

Cậu ấy tại sao có nhiều bí mật như thế? Liệu còn bí mật nào khác nữa không? Mỗi lần xuất hiện đều khiến người không thể rời mắt, như viên minh châu hiện ra trong lớp bùn đen, vừa chói sáng mà không bị thứ gì vấy bẩn được.

Tần thượng tướng thấy hành vi không đúng của con trai chỉ có thể lắc đầu cười.

Trước kia thì lo con trai không yêu đương sẽ biến thành người máy cứng nhắc, giờ lại phải lo nó trúng độc yêu sâu quá rồi thành thê nô giống ông thì làm sao bây giờ, xong nghĩ tới người chung chăn gối mình suốt bao năm qua của ông, Tần thượng tướng cam nguyện làm thê nô chỉ nghe một mình bà.

Lại nói thằng nhóc Trịnh gia này quả sâu không lường được. Ẩn mình mười mấy năm mới lộ ra ánh sáng, sau khi có thành tựu cũng không tỏ ra đắc chí. Tần thượng tượng có giao tình qua lại với Hiệp Hội Thiết Kế Sư, nên biết mấy người ở đó khó tính thế nào.

Trịnh Thành Hi có thể qua cửa của mấy vị này còn được đề bạt làm giảng viên thực tập liền cho thấy cậu thật sự tài năng, kiến thức càng đủ sâu rộng.

Nhưng chỉ sợ tên nhóc này còn có am hiểu nhất định với ngành văn vật của vợ ông. Tuy ông không thấy trong tờ giấy kia viết những gì, nhưng chỉ cần nhìn thấy chút thất thố gần như khó hiện ra của vợ mình liền biết cậu đã đả động đến bà.

Gần đây Trịnh gia toàn phát sinh mấy chuyện kì lạ, Tần thượng tướng không tin mấy chuyện này không dính chút quan hệ nào với Trịnh Thành Hi. Thành phần không rõ ràng càng phải để gần mình quan sát mới tốt.

Tần thượng tướng không sợ cậu làm ra điều gì gây ngạc nhiên, ông chỉ sợ cậu có ý đồ không tốt với Trung Ương Tinh, với Từ Á tinh hệ bọn họ.

Đợi đến lúc mọi thứ sẵn sàng thì hai ông cháu Mạnh lão cũng trở lại, sau khi nghe sự việc từ Trịnh Hâm thì Mạnh Dật Hiên liền ồn ào muốn tiến vào nhìn xem. Mạnh lão hiển nhiên cũng hứng thú, nhưng bởi có tuổi nên không tiện mở miệng, cuối cùng vẫn là Trịnh Bân gật đầu nói rằng bao nhiêu người vào cũng được, chỉ cần không làm ồn ảnh hưởng đến công tác của cậu.

Cho nên kết quả thành ra một đoàn tám người tiến vào căn phòng đại quản gia đã sắp xếp từ trước.

Quản gia sau khi mang bộ tranh đặt lên bàn chiếu sang liền rời đi, trước đó còn không quên đóng cánh cửa duy nhất trong căn phòng lại.

Cả căn phòng đến một tia sáng cũng không lọt, ánh sáng duy nhất trong phòng chắc chỉ có đến từ chiếc bàn được đặt chính giữa căn phòng kia.

Trịnh Bân một bên nhờ Tần phu nhân đặt dụng cụ vào vị trí chỉ định trên bàn, một bên nói với bà nếu cậu gặp khó khăn còn cần bà ra tay trợ giúp.

Tần phu nhân ngoài miệng đáp ứng nhưng trong lòng vẫn giữ thái độ bàng quan xem cậu có thể làm ra trò gì.

Bà cũng không lo Trịnh Thành Hi không cẩn thận làm hỏng mất bộ tranh, đã có bà ở đây, chỉ cần cậu có hành vi không đúng, bà liền có phương pháp ngăn cậu lại.

Trịnh Bân quan sát bốn bức tranh trên bàn, quyết định sẽ tách tranh theo thứ tự tứ quý.

Đầu tiên là bức hoa lan.

Trịnh Bân đổ một lượng dịch đặc biệt vào một cái chén nhỏ, đeo găng tay lên, sau lại dùng cọ bôi một lớp mỏng trên viền tranh.

Dịch đặc biệt này là Trịnh Bân tự tay phá chế theo công thức của vị nghệ nhân cậu từng quan sát trước kia, mới đầu cậu còn lưỡng lự không biết có nên công khai công thức ra như thế hay không, bởi dẫu sao đây cũng là bí phương gia truyền.

Xong Trịnh Bân lại nghĩ đây vốn không phải thế giới của cậu, trong khi đó bộ tranh kia qua năm trăm năm chưa từng được động qua, cho thấy bí phương tách tranh nơi này đã thất truyền.

Đương nhiên ngoài Tần phu nhân ra chẳng còn ai biết cậu đang pha cái gì, cho nên cũng coi như Trịnh Bân đang truyền bí phương này cho Tần phu nhân.

Động tác của cậu chậm rãi, cũng rất đều đặn, bộ dáng chuyên tâm này khiến Tần phu nhân cũng phải thầm khen không ngớt. Tuy bà không biết dung dịch đặc biệt kia có tác dụng gì, nhưng mỗi thành phần bên trong đều không gây hại đến bức tranh.

Sau khi bôi hết viền tranh, Trịnh Bân liền chờ dịch khô lại. Thời gian không kéo dài lâu, chỉ tốn mất hai phút.

Ngay thời điểm dịch khô lại, mép bức tranh liền cách một tiếng tách ra làm hai.

Điều này khiến cho không chỉ Tần phu nhân mà những người đằng xa cũng phải sửng sốt, đồng thời cũng hiểu vấn đề trong lời nói Trịnh Thành Hi là có ý gì. Trong bộ tranh kia thế mà ẩn giấu một tầng tranh khác.

Trịnh Bân chẳng muốn phân tâm mà để ý đến phản ứng của mọi người, ngay khi thấy hai lớp tranh được tách ra thì nhờ Tần phu nhân giữ lấy lớp dưới, còn mình một tay dùng nhíp kẹp lớp trên, tay còn lại tiếp bôi dịch đặc biệt giữa hai bức tranh.

Việc này chiếm rất nhiều thời gian, nhưng không một ai trong phòng tỏ ra vẻ mất kiên nhẫn. Họ đang chờ đợi sau khi cả bốn bức tranh được tách ra sẽ xuất hiện điều huyền bí gì, càng cảm thán nếu không phải có một Trịnh Thành Hi đứng đây, thì họ còn không biết trong bộ tranh lại chứa tầng bí mật như vậy.