Không gian trong căn hầm ngầm lạnh lẽo và tăm tối, chỉ có những tia sáng yếu ớt từ dãy đèn LED dọc theo tường dẫn lối, tạo ra những vệt ánh sáng mờ nhạt phản chiếu trên nền đất thô cứng. Mỗi bước chân vang lên tiếng động nhỏ, nhưng trong sự tĩnh mịch của căn hầm, âm thanh ấy trở nên rõ ràng đến rợn người.
Trịnh Bân dẫn đầu đoàn người, ánh mắt sắc bén quét qua mỗi góc khuất như thể đang dò xét từng centimet không gian. Cậu cảm nhận được từng cơn lạnh buốt len lỏi qua lớp áo, nhưng trong tâm trí, chỉ có một suy nghĩ duy nhất: giải cứu Tiểu Hắc và Tiểu Bạch.
Dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, Trịnh Bân vẫn không thể ngừng lo lắng về những bất ngờ có thể xảy ra. Cậu thầm cầu nguyện mọi thứ diễn ra suôn sẻ, nhưng bản năng mách bảo cậu không được lơi lỏng cảnh giác dù chỉ trong khoảnh khắc.
Trong khi đó, Tiểu Bảo Bối di chuyển một cách nhanh nhẹn và cẩn trọng qua những lối đi chật hẹp trong căn cứ ngầm. Mắt cảm biến của nó phát sáng nhẹ, quét qua từng bức tường, tìm kiếm dấu hiệu của những nguy hiểm tiềm tàng.
Bằng tốc độ xử lý dữ liệu đáng kinh ngạc, Tiểu Bảo Bối nhanh chóng định vị được nơi giam giữ hai con dị thú Ảnh Lang. Chúng bị nhốt trong một căn phòng kín, bao quanh bởi các thiết bị chế ngự được thiết kế đặc biệt để đối phó với dị thú có sức mạnh vượt trội.
Khi hệ thống của Tiểu Bảo Bối bắt đầu quét toàn bộ căn phòng, nó lập tức nhận ra sự hiện diện của một thiết bị điều khiển nhỏ nằm kín đáo bên dưới sàn, ngay gần vị trí của một trong những tên lính canh.
Đây có thể chính là chìa khóa để vô hiệu hóa các thiết bị chế ngự và mở khóa cánh cửa giam giữ.
Tuy nhiên, Tiểu Bảo Bối không vội hành động. Nó biết rằng bất kỳ sai lầm nào trong lúc này cũng có thể khiến tình thế trở nên nguy hiểm hơn gấp bội. Nó đang chờ lệnh từ Trịnh Bân, người duy nhất mà nó tin tưởng.
Ở một nơi khác trong căn cứ, Mạc Chi sau khi rời khỏi phòng giám sát, cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Trực giác mách bảo hắn rằng có thứ gì đó đang diễn ra ngoài tầm kiểm soát của hắn.
Quay lại phòng giám sát, hắn kiểm tra lại hệ thống an ninh. Mắt hắn ánh lên một tia sắc bén khi phát hiện tín hiệu lạ vừa được truyền đến từ khu vực cửa hầm, nơi nằm sâu dưới bụi cây Huyết Thường Xuân.
Nụ cười nhạt hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn.
“Quả nhiên, linh cảm của ta luôn đúng.”
Hắn thì thầm, không hề lộ ra chút gấp gáp hay phấn khích khi con mồi xuất hiện, mà ngược lại, hoàn toàn bình tĩnh.
Hắn thản nhiên đá một nhân viên giám sát ra khỏi ghế, tự mình ngồi vào vị trí đó và mở máy thông tin, giọng nói trầm ổn nhưng lạnh lẽo vang lên:
“Đội Alpha, bắt đầu kế hoạch đi.”
Bên kia đầu dây, một giọng nói đáp lại ngay lập tức, không chút do dự.
[“Rõ!”]
Trong khi đó, Trịnh Bân cùng nhóm binh sĩ của mình đã tìm đến nơi Tiểu Bảo Bối đang đợi.
Những người lính đã từng chăm sóc cho Tiểu Hắc và Tiểu Bạch không khỏi ngạc nhiên khi thấy Tiểu Bảo Bối - một sản phẩm trí năng tối tân do chính Trịnh Bân phát minh.
Họ biết nó thông minh, nhưng không ngờ rằng nguồn thông tin quý giá giúp họ tìm ra nơi ẩn nấp của bọn bắt cóc lại đến từ chính nó.
Vương Thạc không giấu nổi ánh mắt sùng bái nhìn về phía Trịnh Bân. Trước đây, họ kính trọng Trịnh Bân vì cậu là học trò của Trần Sương đại sư, nhưng giờ đây, sau những gì cậu đã làm, họ nhận ra cậu hoàn toàn xứng đáng với sự tôn trọng đó, không thua kém sư phụ mình.
Trịnh Bân trao đổi nhanh với Tiểu Bảo Bối.
“Hiện trạng của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch thế nào?”
Mắt cảm biến của Tiểu Bảo Bối phát sáng, hiển thị một bản đồ ba chiều mô phỏng khu vực giam giữ, chỉ ra vị trí chính xác của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cùng các thiết bị chế ngự và lính canh.
“Theo phân tích của tôi, có một thiết bị điều khiển dưới sàn gần cửa giam giữ. Để vô hiệu hóa các thiết bị chế ngự và mở khóa cửa, chúng ta cần tiếp cận và điều khiển thiết bị đó.”
Trịnh Bân gật đầu, quay sang những binh sĩ.
“Chúng ta sẽ chia làm hai nhóm. Một nhóm sẽ tạo ra sự phân tán để xử lý mấy tên gác cửa, nhóm còn lại sẽ tiếp cận thiết bị điều khiển.”
Vương Thạc nghiêm túc lên tiếng, không chút do dự:
“Tôi sẽ dẫn nhóm tấn công. Chúng tôi từng tham gia nhiều trận chiến, việc này không phải là vấn đề với chúng tôi.”
Kế hoạch đã được phân chia rõ ràng, từng thành viên trong đoàn nhanh chóng chuẩn bị, kiểm tra lại vũ khí và trang bị lần cuối.
Nhóm của Vương Thạc lặng lẽ di chuyển về phía những tên lính canh, chuẩn bị cho một đợt tấn công bất ngờ.
Những động tác của họ hoàn hảo như một cỗ máy, mỗi người đều biết rõ nhiệm vụ của mình và thực hiện nó một cách không chút sai sót.
Từng tên lính canh bị hạ gục gọn gàng, để lại một khoảng trống an toàn cho nhóm của Trịnh Bân.
Trịnh Bân và nhóm của mình, dưới sự dẫn dắt của Tiểu Bảo Bối, tiến dần về phía thiết bị điều khiển dưới sàn. Từng bước chân đều được tính toán cẩn thận, không ai dám phát ra một tiếng động nào không cần thiết. Trịnh Bân không thể không cảm thấy lo lắng, tay cậu khẽ siết chặt khẩu súng trong tay, ánh mắt tập trung cao độ.
“Chúng ta chỉ có một cơ hội. Không được phép có bất kỳ sai sót nào.”
Tiểu Bảo Bối nhanh chóng bắt đầu quá trình xử lý thiết bị điều khiển. Mã an ninh được mã hóa phức tạp, nhưng với năng lực vượt trội, Tiểu Bảo Bối dần dần giải mã từng phần một. Thời gian trôi qua chậm chạp trong sự căng thẳng tột độ của mọi người. Cuối cùng, khi tất cả các thiết bị chế ngự được vô hiệu hóa, cánh cửa giam giữ từ từ mở ra, để lộ hai bóng hình quen thuộc.
Trịnh Bân không chần chừ bước nhanh vào, ánh mắt lo lắng rà soát cơ thể của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch. Cả hai vẫn trong trạng thái mê man, nhưng qua đánh giá ban đầu, không có dấu hiệu cho thấy chúng bị tổn thương nghiêm trọng.
“Nhanh chóng đưa chúng ra ngoài!”
Bên ngoài căn cứ, mặt trời đã khuất sau đường chân trời, chỉ còn lại bầu trời nhuốm màu cam đỏ rực rỡ như một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp nhưng đầy huyễn hoặc. Trong không khí se lạnh của buổi chiều muộn, một chiếc phi thuyền quân sự hạng nặng lặng lẽ hạ cánh xuống sân bay của căn cứ chính. Cửa khoang mở ra, và Tần Liệt với gương mặt kiên định nhưng không giấu nổi sự vui vẻ trong ánh mắt bước ra.
Tuy trước đó đã thông báo với Trịnh Bân rằng mình sẽ về muộn, nhưng nỗi nhớ nhung mãnh liệt khiến hắn hoàn thành công việc sớm hơn dự tính. Tần Liệt không thể ngờ rằng khi hắn vội vã trở về, căn phòng nghỉ của Trịnh Bân lại vắng vẻ đến lạ thường.
Hắn ngạc nhiên khi thấy cửa phòng không đóng, và càng bất ngờ hơn khi bên trong chẳng có bóng dáng người hắn tìm.
Một cảm giác bất an trỗi dậy trong lòng, nhưng Tần Liệt vẫn cố giữ bình tĩnh. Hắn đơn giản nghĩ rằng Trịnh Bân có lẽ đang ở chỗ Trần đại sư, liền lấy máy thông tin ra gọi cho cậu.
Tuy nhiên, tất cả các cuộc gọi đều không thể kết nối. Sự lo lắng trong lòng hắn ngày càng tăng lên. Tần Liệt lập tức liên lạc với Mạnh Dật Hiên, giọng nói sắc lạnh:
“Xác định vị trí của Tiểu Hi đi.”
Mạnh Dật Hiên, dù thường ngày có vẻ cợt nhả, nhưng trước giọng điệu nghiêm túc của Tần Liệt, hắn lập tức thay đổi thái độ.
Chỉ sau vài phút ngắn ngủi, hắn báo cáo lại, giọng nói mang theo sự tức giận:
[“Căn cứ Lạc Xuyên đúng là đám vô trách nhiệm. Tôi vừa nhận được thông báo rằng hai dị thú Ảnh Lang của Trịnh Bân đã bị bắt cóc. Cậu ấy đã tự mình dẫn theo một đội nhỏ để truy đuổi bọn bắt cóc.”]
Tần Liệt cảm thấy như có một cơn sóng lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể. Hắn nắm chặt tay, giọng nói trầm xuống, đầy nguy hiểm:
“Tại sao không ai báo cáo cho tôi về chuyện này? Tại sao lại để cậu ấy tự ý hành động mà không có sự hỗ trợ thích hợp?”
Mạnh Dật Hiên lý tính suy đoán:
[“Có lẽ do vụ việc xảy ra quá đột ngột, và Trịnh Bân đã quyết định hành động ngay lập tức để không bỏ lỡ dấu vết của kẻ bắt cóc. Hiện tại căn cứ Lạc Xuyên vẫn đang trong tình trạng khẩn cấp sau vụ tấn công của trùng tộc, chúng ta thực sự thiếu nhân lực.”]
Tần Liệt hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào. Anh hiểu rõ tình cảm của Trịnh Bân dành cho Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, hai con dị thú đã đồng hành cùng cậu trong những ngày mất tích tại Lam Ảnh tinh cầu. Việc cậu liều lĩnh ra ngoài tìm kiếm chúng là điều dễ hiểu, nhưng không có sự hỗ trợ đầy đủ lại khiến hắn chẳng thể đứng yên.
“Chúng ta có biết vị trí hiện tại của cậu ấy không?”
[“Theo dữ liệu từ hệ thống định vị, tín hiệu của cậu ấy đã bị mất cách đây khoảng hai giờ tại khu vực rừng rậm phía đông. Có khả năng cậu ấy đã tiến sâu vào lãnh thổ của kẻ thù hoặc tín hiệu bị nhiễu do địa hình phức tạp.”]
Tần Liệt lập tức ra lệnh:
“Triệu tập ngay một tiểu đoàn tinh nhuệ, trang bị đầy đủ vũ khí và phương tiện. Chúng ta sẽ xuất phát ngay lập tức để tìm kiếm và đưa cậu ấy trở về an toàn.”
Mạnh Dật Hiên không chần chừ, thực hiện ngay lệnh triệu tập. Trong vòng chưa đầy ba mươi phút, một tiểu đoàn quân nhân được trang bị vũ khí tối tân và phương tiện hiện đại đã tập trung đầy đủ tại sân bay căn cứ.
Tần Liệt đứng trước hàng ngũ binh sĩ, ánh mắt sắc bén như những mũi dao quét qua từng người.
“Nghe đây, các chiến sĩ!” Giọng nói của Tần Liệt vang lên mạnh mẽ, chứa đựng uy quyền không thể chối cãi. “Đồng đội của chúng ta đang gặp nguy hiểm ngoài kia, và chúng ta sẽ không để họ đơn độc chiến đấu. Nhiệm vụ của chúng ta là tìm kiếm và đưa họ trở về an toàn. Hãy chuẩn bị tinh thần cho mọi tình huống có thể xảy ra. Tôi tin tưởng vào khả năng và lòng dũng cảm của các bạn!”
“Rõ!” Tiếng hô đồng thanh của các binh sĩ vang lên như sấm, thể hiện quyết tâm cao độ và lòng trung thành tuyệt đối. Từng cặp mắt sáng rực dưới ánh đèn sân bay, phản chiếu sự kiên định và lòng dũng cảm của những người sẵn sàng lao vào nguy hiểm để bảo vệ đồng đội.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Má ơi ta nói trộm vía tỉ lần, do mất acc mãi mới lụm về được, cộng thêm công việc bận rộn không có thời gian viết cuối cùng tui đã về rồi đây~
Quyết tâm không drop, không drop, không drop! (Điều quan trọng nhắc ba lần!)
Mấy ní phải tin tui!