Quyển 2 - Chương 5

Tiêu Xuân Hạ đặt sóc chuột lên vai, nhìn bộ lông màu nâu trơn nhẵn của nó, bỗng nhiên rất muốn uống cà phê, suy nghĩ một chút, đi về phía nhà ăn.

Ngang qua đại sảnh, thấy Tiêu Xuân Thu thần sắc ngưng trọng dẫn theo vài người.

Tiêu Xuân Hạ kỳ quái, vì vậy đuổi theo.

Tiêu Xuân Thu thấy sóc chuột trên vai Tiêu Xuân Hạ giật mình một hồi, "Thứ này thế nào ở chỗ anh?"

"Nguyệt Vũ vào phòng cấp cứu, giao nó cho anh. Xảy ra chuyện gì?"

"Người chết, đàn ông chết." Tiên Xuân Thu phun ra năm chữ.

"A? Cái gì đàn ông chết?"

"Nửa tháng, mười người đàn ông bị thiến dẫn tới mất máu quá nhiều mà chết, hôm nay lại thêm một, phát hiện rất sớm, hiện đang cấp cứu."

"Thiến?"

"Ừ." Tiêu Xuân Thu có chút phiền phức gãi tóc, "Biếи ŧɦái kia, coi em là Thần sao, bắt em mười ngày phá án!"

Tiêu Xuân Thu mắng là thủ trưởng của anh —— Thượng Quan Hiên.

Tiêu Xuân Hạ vỗ bờ vai anh, "Ai bảo em lợi hại, mỗi lần đều phá án trong thời gian hạn định? Cậu ta tự nhiên yêu cầu cao."

"Đó là vì mỗi lần em đều tìm Huyền Huyễn hỗ trợ."

"Không nói này, vụ án lần này là xảy ra chuyện gì?"

"Nạn nhân chết đều là phát hiện ở nhà hoặc ở khách sạn, khi chết toàn thân xích lỏa, hạ thể bị thiến, máu chảy đầy bồn tắm, người hôm nay, là do một gã say rượu nhầm phòng khách sạn, trước khi tắt thở bị phát hiện đưa tới bệnh viện, mười nạn nhân chết trước không có đầu mối, cho nên nghe có người còn sống em đuổi tới xem có thể hỏi ra gì không."

"Những nạn nhân bị thiến, có phát hiện hạ thể ở hiện trường?"

"Không, mười người, không ai tìm được, bao quát người hôm nay."

Tiêu Xuân Hạ suy nghĩ một chút, "Từ góc độ tâm lý học, đây vô cùng có thể là nhân tố giới tính công năng có chỗ thiếu hụt, như cổ đại có chút thái giám, yêu thích thu thập bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nam tính."

Tiêu Xuân Thu trầm ngâm, "Anh nghĩ em hẳn là từ những người giới tính công năng có chỗ thiếu hụt ra tay?"

"Đây là đề nghị của anh."

"Tuy anh phân tích rất đúng, thế nhưng tôi không cho là vậy." Có người nói.

Người nói chuyện là vừa từ phòng cấp cứu đi ra, Nguyệt Vũ.

"Thế nào? Cứu sống không?"

Nguyệt Vũ lắc đầu, "Đã chết."

Tiêu Xuân Thu nhíu, "Lại chặt đứt đầu mối."

Tiêu Xuân Hạ hỏi: "Là mất máu quá nhiều mà chết?"

"Không phải."

"Không phải?" Tiêu Xuân Thu đề cao âm lượng, "Vậy là chết thế nào?"

"Bị nhện trong cơ thể độc chết?"

"Nhện trong cơ thể?" Anh em Tiêu thị kinh ngạc.

"Mười người trước pháp y giải phẫu, thế nhưng không ai phát hiện có nhện trong cơ thể người chết, cũng không phát hiện hiện tượng trúng độc, ai, vốn một vụ án đã đủ phiền, giờ thêm một vụ!"

"Không, đây là cùng một vụ."

"Nga? Cậu vì sao nói vậy?" Tiêu Xuân Hạ hỏi.

"Nếu giờ anh tìm bác sĩ kiểm tra cơ thể, kết luận nhận được tuyệt đối là mất máu quá nhiều mà chết."

"Vậy vừa nãy vì sao cậu nói không phải mất máu quá nhiều mà chết?" Tiêu Xuân Thu hồ đồ.

"Vừa nãy là vừa nãy, hiện tại là hiện tại, thời gian trôi qua, kết quả nhận được không giống."

Tiêu Xuân Hạ cũng hồ đồ, "Cậu có thể nói rõ hơn?"

Nguyệt Vũ ôm sóc chuột trên vai Tiêu Xuân Hạ về trên vai mình, đưa ra điều kiện, "Hai người dẫn tôi đi tìm Huyền Huyễn, tôi nói cho hai người."

Đê tiện! Anh em Tiêu thị căm thù nghĩ.