Dọc theo cầu thang xuống chừng mười phút, bỗng nhiên ngửi được hôi thối dày đặc.
"God! Cái gì thối vậy!" Tiêu Xuân Hạ bịt mũi.
"Mùi hủ thi." Huyền Huyễn nói.
Tiêu Xuân Hạ không hé răng.
Lại đi một hồi, thấy một cánh cửa.
Tiêu Xuân Hạ nhìn chằm chằm cánh cửa, hỏi: "Nếu mở ra, có một đống thi thể nện xuống thì sao?"
"Không thể nào? Bọn em lui ra sau, anh tiến lên mở cửa!"
Tiêu Xuân Hạ kêu lên: "Sư phụ em vì sao tàn nhẫn với anh!"
"Em trai anh có lẽ ở trong." Huyền Diệu Khả nói một câu thành công bịt miệng Tiêu Xuân Hạ.
"Xuân Thu!"
Tiêu Xuân Hạ một cước đá văng cửa, vọt vào.
Ba giây sau, lao ra.
"Thối chết người!"
Đập vào mặt là mùi thối suýt sặc ngất người, Huyền Diệu Khả hầu như buồn nôn.
Huyền Huyễn lấy ra một đoá hoa màu trắng, hái hai cánh đưa cho Tiêu Xuân Hạ và Huyền Diệu Khả.
"Dán lên mũi."
Tiêu Xuân Hạ lập tức dán cánh hoa lên, nói cũng kỳ quái, sau khi dán xong, thật đúng không ngửi được.
"Đây là hoa gì, mùi thối như vậy cư nhiên có thể che giấu?" Tiêu Xuân Hạ hiếu kỳ không thôi.
"Anh không muốn biết đây là hoa gì."
Nói xong, Huyền Huyễn bước vào.
"Anh rất muốn biết, hoa này thần kỳ như vậy, làm thuốc khử mùi nhất định bán chạy, tiền tài không dứt! Hắc hắc!"
Huyền Diệu Khả thổi một hơi bên tai Tiêu Xuân Hạ, âm trầm nói: "Đây là vong hồn hoa, thấy hoa này đại biểu sẽ có tử vong."
Tiêu Xuân Hạ sắc mặt trắng bệch, nửa ngày không nói nên lời.
Huyền Diệu Khả ha hả cười nhẹ, vào theo.
Tiêu Xuân Hạ nghĩ sau lưng thổi trận âm phong, sợ đến vội vã đuổi kịp, giữ chặt Huyền Diệu Khả không tha.
Tầng hầm hôn ám, vách tường treo hai ba ngọn nến thông giờ hầu như tuyệt tích.
Dưới ánh lửa chập chờn, vại rượu to nhỏ thất loạn bát tao đặt trên đất.
Giữa tầng hầm có mười bộ quan tài, mỗi bộ có một thi thể, những con giòi trắng bóng chuyển động phía trên.
Huyền Diệu Khả cầm tay Tiêu Xuân Hạ, đặt trên mắt mình.
"Anh nghìn vạn lần không nên buông tay, bằng không em sẽ tìm một con quỷ thích ăn sầu riêng đi theo anh!" Huyền Diệu Khả thấp giọng uy hϊếp.
Tiêu Xuân Hạ một tay bịt mũi, một tay giúp Huyền Diệu Khả che mắt, những con giòi chuyển động khiến dạ dày anh sôi lên, buộc anh không thể làm gì khác hơn ngẩng đầu ngắm trần nhà, lại kinh hãi phát hiện trần nhà cư nhiên bò đầy những con nhện lớn màu đỏ.
Tiêu Xuân Hạ cứng lại, mồ hôi lạnh từng giọt rơi xuống.
"Tiểu, Tiểu Khả, em, em ngẩng đầu nhìn lên."
"Em quen anh sao? Tiểu Khả, Tiểu Khả, gọi thân thiết như vậy!"
Huyền Diệu Khả không vui, thế nhưng vẫn ngẩng đầu.
"Anh ơi!" Huyền Diệu Khả kinh hô.
Huyền Huyễn đang đứng cạnh quan tài ngắm thi thể quay đầu, chỉ thấy Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ vẻ mặt sắp xỉu nhìn chằm chằm trần nhà.
Huyền Huyễn vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu.
Chi chít những con nhện màu đỏ bỗng rối loạn, một con nhện thể hình nhỏ hơn tí rơi xuống, rớt trên một thi thể.
Con nhện màu đỏ rất nhanh bò trên thi thể, nơi nó đi qua, giòi màu trắng biến thành đen, thậm chí không kịp giãy dụa đã chết.
Con nhện màu đỏ chui vào một hốc mắt rỗng bị ăn mòn, biến mất không thấy.
Yếu hầu cô lỗ cô lỗ mấy cái, Tiêu Xuân Hạ nuốt ngụm nướt bọt.
"Ha, ha, anh lần đầu thấy nhện màu đỏ, thật độc!" Tiêu Xuân Hạ cười gượng nói.
Huyền Diệu Khả liếc trắng, không nói lời nào, cô sợ mình vừa nói, sẽ ói.
Huyền Huyễn nhìn con nhện thật lâu, lại nhìn thi thể trong quan tài.
Tiêu Xuân Hạ thì thầm với Huyền Diệu Khả: "Anh em thật siêu! Ghê tởm như vậy, cư nhiên không biến sắc."
Huyền Huyễn quay đầu liếc Tiêu Xuân Hạ, Tiêu Xuân Hạ ngượng ngùng, vốn định ngẩng đầu nhìn trời, thế nhưng ngẩng sẽ thấy con nhện màu đỏ khiến người lông tơ dựng đứng. Vì thế không thể làm gì khác hơn là cúi đầu nhìn giầy.
Huyền Huyễn đi qua, ngửi tí rượu trong vại, tuy mùi thi thối rát đậm, thế nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu hương thuần.
Huyền Huyễn dạo một vòng tầng hầm, rốt cuộc ở một bộ quan tài thấy được thứ mình muốn.
Một chậu hoa màu sắc diễm lệ chỉ có hoa không có lá.