“Vừa mới tu luyện Toái Thạch Quyền mà đã làm được như vậy, đây là lần đầu ta thấy, lẽ nào ngươi… Ngươi đã kích phát một loại huyết mạch nào đó.
“Huyết mạch?” Thạch Mục nghe xong sửng sốt.
“Ha ha, hẳn là ta đã nghĩ nhiều rồi. Huyết Mạch giả hiếm thấy đến bực nào chứ, ngươi chắc chỉ là trời sinh da dày thịt béo thôi. Có điều như vậy càng thích hợp, ngươi là một mầm non tu luyện võ công tuyệt hảo, ta truyền Toái Thạch Quyền cho ngươi ngược lại như hổ thêm cánh.” Lệ Thương Hải liền cười cười, lắc đầu.
“Lệ sư phó, Huyết Mạch giả là cái gì vậy?” Thạch Mục hơi tò mò hỏi.
“Là thế này, Huyết Mạch giả ở trong đám võ giả chúng ta còn được gọi là Huyết Mạch võ giả, là người đã kích phát một loại huyết mạch nào đó trong cơ thể, từ đó sinh ra một hoặc vài thiên phú võ giả đặc biệt mà người thường không có. Tuy nhiên, võ giả có thể kích phát huyết mạch thiên phú vô cùng thưa thớt, cơ hồ là vạn người không có được một, trình độ của ngươi xem ra cũng không có khả năng này lắm đâu. Được rồi, nếu ngươi thật sự muốn tìm hiểu về Huyết Mạch Võ Giả thì chờ đến lúc tiến vào võ viện Khai Nguyên sẽ có người giảng giải. Ngươi chỉ cần biết rằng, mỗi một Huyết Mạch Võ Giả đều là những tồn tại yêu nghiệt, có thể nghiền ép cùng giai, sau này lỡ gặp phải thì hãy chạy xa ra. Thế nhưng Huyết Mạch Võ Giả cũng bị lắm kẻ đố kỵ, nếu xuất thân từ đại thế lực thì tốt rồi, ngược lại có không ít Huyết Mạch Võ Giả không có bối cảnh, chưa lớn lên đã bị người ta ám toán, gạt bỏ. Nói vậy thôi, lần này võ viện Khai Nguyên chiêu thu đệ tử, có rất nhiều thiên tài thanh danh hiển hách đến báo danh, khả năng lớn sẽ xuất hiện Huyết Mạch Vỏ Giả tại đó.” Lệ Thương Hải hiển nhiên không muốn giảng giải kĩ càng, nhẹ nhàng khoát tay trả lời.
Thạch Mục chỉ còn biết gật đầu không nói gì thêm, nhưng lại thầm liên hệ chuyện Huyết Mạch Võ Giả với mười mấy lần dị biến thân thể của mình lại với nhau, ghi nhớ thật kỹ trong lòng.
“Tuy nói thế, nhưng thiên phú tu luyện Toái Thạch Quyền của ngươi quả thật vượt xa người thường. Vậy đi, ta sẽ trực tiếp gia tăng tiến độ tu luyện của ngươi, bằng không cứ như cũ thì cơ bản không còn tác dụng.” Lệ Thương Hải quan sát Thạch Mục một chút rồi nói.
Thạch Mục tất nhiên không có ý kiến gì.
Thời gian tiếp theo, Lệ Thương Hải kêu người đổi lại đá vụn có mặt ngoài trông bén nhọn vào vạc nước cho Thạch Mục, đồng thời bảo hắn bớt đi một cái bao da, bắt đầu tiếp tục đánh vào.
Thạch Mục từng quyền từng quyền đánh ra, chỉ chốc lát sau liền cảm thấy hai tay dần dần nhức mỏi, qua thêm thời gian một bữa cơm, toàn bộ nắm đấm đã rất đau đớn, phảng phất có vô số châm nhỏ giấu trong đá vụn. Thạch Mục mắt thấy Lệ Thương Hải đứng bên cơ bản không có ý bảo ngừng lại, hắn cắn chặt răng, tiếp tục mãnh kích đá vụn trong vạc nước với tốc độ không giảm.
“Nhớ kỹ, bởi vì phương pháp tu luyện Toái Thạch Quyền quá mức bá đạo, dễ gây thương tổn đến gân cốt, cho dù thiên phú ngươi không tệ, cộng thêm độc cao trị liệu của ta, nhưng tu luyện xong thì trong vòng ba bốn ngày không thể tiếp tục nữa. Trong thời gian này ngươi hãy tu luyện thuật Tôi Thể, đợi khi hai tay hoàn toàn khôi phục lại tiếp tục luyện Toái Thạch Quyền. Nếu ngươi cứ kiên trì như vậy, rất có thể trong vòng nửa năm luyện được Toái Thạch Quyền đến cảnh giới tiểu thành. Lệ Thương Hải chỉ điểm.”
“Vâng!!”
Thạch Mục mạnh mẽ đáp một tiếng rồi tiếp tục ra quyền tầng tầng lớp lớp đánh vào đá vụn, làm cho cả vạc nước đều hơi chấn động.
…
Ban đêm.
Thạch Mục ngồi trên ghế gỗ trong phòng, hai cánh tay gác trên chiếc bàn vuông trước người, bao da đã gỡ xuống, mười ngón tay đã sớm sưng đỏ như củ cà rốt, so với lúc bình thường đâu chỉ to hơn gấp đôi, thậm chí lớp da bên ngoài mỏng dính gần như trong suốt vậy. Thạch Mục nhìn hình dạng quỷ dị của hai tay, nét mặt cười khổ. Dựa theo giải thích của Lệ Thương Hải, chỉ khi hai tay hắn biến thành hình dạng này mới chứng tỏ ban ngày tu luyện có hiệu quả. Có điều nó sưng thành như vậy thì đến bôi thuốc cũng khổ sở. Khi hắn nhe răng nhếch miệng lấy bình thuốc của Lệ Thương Hải đưa cho từ trong ngực ra, mở nắp bình, dùng ngón tay sưng đỏ bôi lên bàn tay, thì cả người đã sớm đầy mồ hôi rồi.
Sáng ngày thứ hai.
Thạch Mục vừa rời giường, vô tình giơ hai tay lên nhìn thoáng qua thì sắc mặt liền ngây dại. Vốn là hai bàn tay sưng tấy giờ đã khôi phục như lúc đầu, nếu không phải mu bàn tay còn hơi đỏ nhạt thì hầu như hắn còn tưởng mình đang trong mộng.
“Sao có thể chứ!”
Thạch Mục thất thanh hô lên, rung cổ tay, mười ngón tay cử động thoải mái. Hết thảy đều như cũ, không có chút cảm giác đau đớn nào nữa, dường như hôm qua chưa hề tu luyện vậy. Thạch Mục còn không tin lắm, nhìn chằm chằm hai tay, nháy mắt sau bỗng hắn đặt tay lên đầu giường, năm ngón dùng sức.
“Rắc” một tiếng giòn giã.
Một miếng gỗ lớn bị bóp thành mảnh vụn.
“Quả nhiên không có việc gì! Chẳng lẽ thật sự mình đã kích phát một loại huyết mạch thiên phú nào đó? Nếu vậy, sợ là có liên quan tới con Cự Bạng mà ta cứu kia, lẽ nào sương máu do nó phóng ra lại giúp mình trở thành Huyết Mạch Võ Giả? Nhưng mà hôm qua Lệ Thương Hải từng nói như vậy, hiện giờ nếu mà có người biết mình là một Huyết Mạch Giả thì cũng không phải chuyện tốt lành gì. Tuy nhiên, bản thân có sức khôi phục kinh người như thế chẳng phải mỗi ngày đều có thể tu luyện Toái Thạch Quyền, tốc độ tu luyện đề cao gấp bội hay sao.”
Thạch Mục thấy vậy, đầu tiên là kinh hỉ sau đó lâm vào trầm tư, vẻ mặt biến hóa liên tục.
Buổi trưa.
Hai tay của Thạch Mục được quấn vải trắng từng lớp kĩ càng, eo và hai chân mỗi chỗ đều buộc thêm bao cát, hắn đang chạy quanh quảng trường liên tục, chỉ chốc lát sau toàn thân đã vã mồ hôi như tắm.
Buổi chiều.
Trong trang viên, một căn nhà nào đó đóng kín cửa truyền ra âm thanh mơ hồ “Phanh” “Phanh” trầm đυ.c.
Tại chính giữa nhà, Thạch Mục đã sớm tháo mất vải trắng trên tay mà thay vào bao tay da cá thật mỏng, hướng đến đá vụn trong vạc nước trước người mà hung hăng nện liên tiếp. Thạch Mục cắn chặt răng, không hề để ý đến cơn đau nhức từ nắm tay truyền đến, vẫn liều mạng đấm xuống.
Đêm khuya.
Thiếu niên nằm trên giường thở phì phò ngủ, mặt đầy vẻ mệt mỏi, hai cánh tay giang ra ở mép giường, nắm đấm thình lình lại sưng đỏ lên, bên trên được bôi đầy một lớp thuốc mỡ màu trắng. Bỗng nhiên, một ngón tay nào đó vô ý co giật, nét mặt Thạch Mục hiện lên vẻ thống khổ, nhưng vẫn ngủ sâu không tỉnh.
…
“Cái gì, ngươi muốn học phương pháp Thiết Luyện?” Lệ Thương Hải bất ngờ, trợn to hai mắt nhìn thiếu niên trước mặt, hỏi.
“Không sai, ta nhớ Lệ sư phó từng nói, ngươi có một môn pháp Tôi Thể, tốc độ tu luyện gấp bội so với phương pháp Tôi Thể bình thường. Nếu ta tu luyện nó thì có khả năng rất lớn tu thành Tôi Thể Tầng Mười Một trước khi võ viện chiêu thu, sau đó phục dụng Khí Linh Đan sẽ nắm chắc việc lĩnh ngộ khí cảm hơn.” Thạch Mục hai tay vẫn còn quấn vải thật dày, nhưng giọng điệu lại hết sức bình tĩnh đáp lời.
“Đúng là ta đã từng nói như vậy. Nhưng ngươi biết đó, tuy hiệu quả của phương pháp Thiết Luyện này rất kinh người, nhưng tiêu hao tài nguyên cũng không nhỏ, hơn nữa quá trình tu luyện vô cùng nguy hiểm, thậm chí có thể mất mạng nữa.” Lệ Thương Hải ngưng trọng nói.
“Chỉ cần có thể trong vòng nửa năm tiến giai đến Tôi Thể Tầng Mười Một, có nguy hiểm hay nhiều tiền đến mấy ta cũng mặc kệ. Lệ sư phó, ngươi cứ dạy ta là được.” Thạch Mục kiên quyết trả lời.
“Lợi hại trong đó ta đã nói rõ, nếu ngươi đã quyết ý muốn học thì ta không có lý do gì không dạy. Có điều tu luyện môn này cần phải mượn lực của người khác, do vậy sau này ngươi hãy đến võ quán tu luyện, chuyện đó không thành vấn đề chứ?”
“Không vấn đề, để tránh lui tới phiền phức không bằng bây giờ ta tạm ở trong thành, chờ khi nào tu luyện xong lại về nơi đây.” Thạch Mục nghe xong liền đưa ra quyết định.
“Nếu ngươi có thể ở gần võ quán thì quá tốt rồi. Ngày mai ngươi hãy mang theo một ngàn lượng bạch ngân đến võ quán, ta muốn về chuẩn bị vài thứ để mai có thể truyền thụ cho ngươi phương pháp Thiết Luyện luôn. Hắc hắc, tiền này không phải lấy không của ngươi đâu. Ý nghĩa như tên, phương pháp Tôi Thể này là đem thân thể coi như sắt, đá mà không ngừng rèn luyện, mạnh mẽ đề thăng nhục thân lên. Trong lúc tu luyện, ngươi không chỉ chịu đựng nỗi thống khổ mà người thường không thể chịu được, còn phải dựa theo phương thuốc để tắm nước thuốc mỗi ngày, không thể gián đoạn, bằng không thì thân thể huyết nhục tuyệt đối không chống đỡ nổi. Nếu như ngươi kiên trì thành công, ở giai đoạn Võ Đồ ta cũng không còn gì nhiều để dạy ngươi nữa.” Lệ Thương Hải cười cười một tiếng rồi nói.
Thạch Mục liên tục vâng dạ đồng ý.
Kế tiếp, Lệ Thương Hải chỉ điểm một chút về kỹ xảo phát lực của Toái Thạch Quyền cho Thạch Mục rồi cáo từ rời đi. Sau đó Thạch Mục gọi quản sự trang viên Trương Tỏa tới, bảo y lập tức đi tìm mướn một khu nhà có sân nhỏ yên tĩnh trong thành, hắn muốn ở lại Phong Thành một thời gian. Trương Tỏa tự nhiên không dám chậm chạp, vội mang theo chút bạc phóng ra ngoài.